Sau khi Mộc Chiến tiêu diệt hoàn toàn cổ thi, ánh mắt hắn nhanh chóng hướng về phía trận nhãn nằm ở trung tâm trận pháp.
Ở đó, một vật thể hình thù kỳ lạ, giống như một tiểu quan tài, đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Vật này được chế tác từ một loại đá đen bóng, bên ngoài có khắc những ký tự cổ xưa với hoa văn uốn lượn, trông như đang thở cùng nhịp với không gian xung quanh.
Mộc Chiến tiến lại gần, cảm nhận được khí tức huyết khí nồng nặc tỏa ra từ tiểu quan tài.
Ánh sáng nhấp nháy từ những ký tự trên bề mặt như đang gọi mời, khiến hắn không thể cưỡng lại được sức hút kỳ lạ của nó.
Đặt tay lên bề mặt, hắn cảm giác được một nguồn năng lượng lạnh lẽo lan tỏa vào lòng bàn tay, như thể vật này chứa đựng một bí mật khủng khiếp bên trong.
Hắn nghiêng đầu quan sát, phát hiện rằng trên nắp tiểu quan tài có một vòng tròn khảm đá quý, ở giữa là một chấm sáng.
Vòng tròn này chính là trận nhãn, nơi hội tụ sức mạnh của trận pháp xung quanh.
Hắn nhìn quanh một lượt, đảm bảo rằng không có nguy hiểm nào rình rập, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên chấm sáng ở giữa vòng tròn.
Ngay khi hắn vừa chạm vào, một luồng khí lạnh thổi qua, và những ký tự trên bề mặt tiểu quan tài bắt đầu phát sáng mãnh liệt.
Mộc Chiến không biết hắn đang ở trong quan tài thần bí, hắn chỉ cầm lấy tiểu quan tài lên quan sát:
“Đây chắc là một loại pháp bảo gì đó chăng?!” Mộc Chiến thầm nghĩ một chút.
Nếu là pháp bảo thì..
Mộc Chiến nhỏ một giọt máu lên tiểu quan tài, cũng chính là phương pháp để cho pháp bảo nhận chủ.
Tiểu quan tài này xuất hiện từ vị trí của cổ thi chết, dựa theo khí tức Vương giả của nó, Mộc Chiến nghĩ tiểu quan tài này không phải là vật phàm..
Do đó hắn không ngần ngại lấy tiểu quan tài này, dù sao hắn cũng nghèo rách, chẳng có một pháp bảo nào ra hồn.
Công Tôn Tuyết nàng cũng cho hắn một số loại pháp bảo, nhưng chúng đều thuộc băng hệ thuộc tính, cần điều động băng linh lực mới dùng được, nên Mộc Chiến có lấy cũng vô dụng.
Khi Mộc Chiến nhỏ giọt máu đầu tiên vào tiểu quan tài, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Giọt máu như hóa thành một làn sóng sáng rực, nhanh chóng thẩm thấu vào bề mặt đá đen của tiểu quan tài.
Trong chớp mắt, một ánh sáng chói lòa phát ra từ vòng tròn khảm đá quý, khiến Mộc Chiến phải nheo mắt lại.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Hắn tự hỏi, nhưng chưa kịp phản ứng, tiểu quan tài bất ngờ co lại, tựa như một sinh vật sống, hút chặt lấy bàn tay của hắn.
Cảm giác lạnh lẽo từ tiểu quan tài truyền vào người hắn, rồi bỗng không gian xung quanh dần tan biến, một vũ trụ mờ mịt, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, tạo nên một không gian kỳ ảo đầy huyền bí hiện ra trước mắt Mộc Chiến.
Hắn thấy mình lạc vào một cõi tăm tối, nơi ánh sáng chỉ thoáng hiện ra từ những ngôi sao xa xôi, như những chấm đen trên nền trời vô tận.
Không khí lạnh lẽo bao trùm, mang theo hơi thở của sự chết chóc và ký ức của những tu sĩ đã ngã xuống trong quá khứ.
Mỗi bước đi, mỗi nhịp thở đều khiến hắn cảm nhận được sự hiện hữu của những linh hồn không tìm được bình yên.
Bầu trời u ám, những ánh sao không lấp lánh như bình thường mà lại có màu đen tuyền, như thể chúng đang hấp thụ ánh sáng xung quanh.
Dưới chân hắn là một mặt đất cứng như đá, với những hình vẽ kỳ lạ và trận văn khắc sâu vào bề mặt.
Sau đó, khung cảnh dần dần biến đổi, lôi kéo Mộc Chiến đến một nơi nào đó.
Mộc Chiến dù có muốn cản lại cũng không được..
Không bao lâu, trước mắt Mộc Chiến lúc này là một không gian uy nghi rộng lớn, không gian như bị bao phủ bởi một lớp âm khí dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.
Những bức tường được xây bằng đá đen bóng loáng, phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn lồng treo trên cao, tạo ra những hình bóng kỳ quái trên nền đất lạnh lẽo.
Ánh sáng yếu ớt không đủ xua tan đi cái không khí lạnh lẽo và nặng nề, mà lại càng làm nổi bật vẻ huyền bí của nơi này.
Hít..
Nơi này thật rùng rợn.. nhìn khí tức u lãnh của nó thôi mà cũng khiến Mộc Chiến hắn lạnh người.
Đột nhiên, Mộc Chiến nhìn về xung quanh trong không gian ấy.
Nơi này chứa rất nhiều sinh vật kỳ quái bay lượn trong không trung, với ánh mắt điên cuồng và nụ cười man dại.
“Khặc..khặc..”
Chúng phát ra những tiếng cười ghê rợn, vọng lại từ những bức tường đen tối, khiến không khí xung quanh nặng nề, như một lớp sương mù dày đặc bao phủ mọi thứ.
Mộc Chiến nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng dâng lên như sóng..
Những sinh vật quái dị ấy, chính là những sinh vật hắn đã từng thấy trong Huyết Ảnh Thạch ở Huyền Cổ Chiến Trường.
Chính là những sinh vật đã gây nên Nhân Yêu đại chiến thời kỳ thượng cổ..
Điều đó chứng tỏ bọn sinh vật này chính là thứ đã xâm chiếm Thiên Võ Đại Lục, nhưng tại sao tiểu quan tài ấy lại đưa hắn đến nơi này chứ..
Không lẽ liên quan đến bọn hắc y nhân kia sao..
Nói liên quan cũng không sai,.. bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy mặt bọn chúng.
Mộc Chiến dù cho là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nhưng chủ yếu thời gian của hắn là ngủ say, hiểu biết về các chủng tộc trong thế giới có hạn.
Các chủng tộc liên tục thuế biến, làm sao một người ngủ say như hắn có thể biết được tất cả được chứ.
Chỉ trừ những chủng tộc tồn tại lâu đời, bất diệt trường tồn qua năm tháng, Mộc Chiến mới có thể biết được.
Do vậy, Mộc Chiến hắn không thể biết được đám này là chủng tộc gì, chỉ biết không phải là Nhân Tộc hay Yêu Tộc.
Mộc Chiến thắc mắc, không biết Thiên Võ Đại Lục có cái gì mà bọn hắn muốn đến xâm chiếm..
Nhưng khi Mộc Chiến đánh mắt qua vị trí cao nhất trong không gian.
Đó là những bộ xương của những sinh vật đã từng sống, chồng chất lên nhau, tạo thành hình dáng của một ngai xương hùng vĩ và ghê rợn.
Trên ngai xương, một thân ảnh có làn da màu đỏ sẫm như máu, nổi bật trên nền đen tối của căn phòng.
Mái tóc dài màu đen như bóng đêm, tỏa ra những tia sáng lấp lánh kỳ dị, tựa như những cánh hoa đen mờ trong sương mù.
Đôi mắt của hắn sáng rực như hai ngọn đuốc, với ánh nhìn điên cuồng, chứa đựng sự tàn nhẫn và ác độc.
Những nét mặt của hắn được cấu trúc mạnh mẽ, cùng với những đường nét hung tợn, khiến cho mọi kẻ đối diện đều cảm thấy sự sợ hãi.
Đôi môi hắn cong lên thành nụ cười quái dị, tạo ra một cảm giác lạnh sống lưng như thể hắn đang thưởng thức nỗi sợ hãi của những kẻ yếu hơn mình.
Mộc Chiến hít sâu một hơi, Vô Ngã Chân Ý trấn định lại tinh thần của hắn một chút..
Bởi vì Mộc Chiến hắn.. nhận ra, khí tức tên ngồi trên ngai xương ấy, khí tức mạnh mẽ nhất trong đám sinh vậy kì quái ấy, vậy mà là Thần Hải Cảnh Hoàng giả.
Thần Hải Cảnh Hoàng giả, Vạn giới chi Hoàng!
Nếu Hợp Thần Cảnh tu sĩ được xem là Vương giả, thì Thần Hải Cảnh còn mạnh hơn cả Hợp Thần Cảnh, được xưng làm Hoàng giả của Vạn giới.
Ở Hợp Thần Cảnh, tu sĩ đã có khả năng giao thoa các phân thần từ Nguyên Thần, Âm Thần, Dương Thần thành một thể thống nhất.
Tuy nhiên, để tiến lên Thần Hải Cảnh, thần hồn của tu sĩ cần phải đạt tới sự hợp nhất hoàn mỹ, không còn bất kỳ dấu vết phân chia nào.
Chỉ khi thần hồn trở nên tuyệt đối ổn định và hợp nhất hoàn toàn thì tu sĩ mới có thể tích tụ và điều động đủ lượng linh lực khổng lồ cho bước đột phá.
Khi Nguyên Thần, Dương Thần, Âm Thần ở Hợp Thần Cảnh giao thoa đến mức cùng cực, cũng tức là khi tu sĩ ở Hợp Thần Cảnh đỉnh phong, chúng sẽ này bắt đầu dung hợp.
Nếu thành công, Nguyên Thần, Dương Thần, Âm Thần sẽ hòa quyện vào nhau, tạo thành một thực thể duy nhất với sức mạnh và kiến thức vượt trội hơn bất kỳ giai đoạn nào trước đó, sự kết hợp này sẽ tạo ra Thần Hải ở Thiên Linh Cái.
Thiên Linh Cái sẽ trở thành trung tâm của mọi sức mạnh, nơi mà năng lượng từ Thần Hải sẽ không ngừng luân chuyển, cung cấp cho tu sĩ khả năng sử dụng sức mạnh này một cách tối ưu trong mọi tình huống.
Thiên Linh Cái còn thể hiện mối liên hệ giữa cá nhân và thiên địa.
Khi khai mở Thiên Linh Cái, tu sĩ có thể cảm nhận và tương tác với thiên nhiên, từ đó khai thác sức mạnh của vũ trụ để phục vụ cho mục đích tu luyện.
Việc cảm ngộ thường diễn ra trong những môi trường linh khí nồng đậm hoặc ở những nơi giao hòa của đất trời, nơi có sự tiếp xúc với các yếu tố thiên địa mạnh mẽ.
Nếu như ở Hợp Thần Cảnh, tu sĩ lĩnh ngộ Áo Nghĩa của chính mình để đột phá, thì đó là Tiểu Thành Áo Nghĩa.
Mà ở Thần Hải Cảnh, nhờ Thần Hải ở Thiên Linh Cái mà tu sĩ có thể đạt đến Đại Thành Áo Nghĩa, nắm rõ chân ý trong thiên địa.
Nhưng để tạo thành Thần Hải không đơn giản chỉ là dung hợp ba Thần đến mức hoàn toàn và đạt được sự ngộ đạo sâu sắc về thiên địa.
Tu sĩ cần có một lượng linh lực khổng lồ, nhưng không chỉ có nhiều mà còn phải tinh thuần, không lẫn tạp chất.
Thông thường, tu sĩ cần phải tìm kiếm các bảo vật thiên địa hoặc cơ duyên lớn để làm giàu thêm nguồn linh lực, cũng như tinh luyện nó ở mức cao nhất.
Thần Hải Cảnh Hoàng giả không còn sử dụng linh lực, mà linh lực đã bị thuế biến thành nguyên lực.
Nguyên lực tinh thuần hơn, mạnh mẽ hơn rất nhiều lần so với linh lực.
Tuy vậy, thực lực dù tăng trưởng lớn về nguyên lực và Áo Nghĩa, vì Thần Hải Cảnh đã dung hợp hoàn toàn ba Thần với nhau, nên Thần Hải Cảnh không thể tạo ra phân thân nữa.
Nhưng dù vậy, do được hợp thành hoàn toàn từ ba Thần, Thần Hải Cảnh không sử dụng thần niệm, mà sử dụng thần thức chi lực.
Thần thức giúp Thần Hải Cảnh có nhận biết vạn vật trong ngàn vạn dặm, xa hơn rất nhiều so với thần hồn của Hợp Thần Cảnh.
Nó cũng giúp Thần Hải Cảnh dễ dàng cảm ngộ Áo Nghĩa cao cấp, để nhanh chóng tăng cao thực lực.
Do vậy, sự chênh lệch giữa Thần Hải Cảnh Hoàng giả và Hợp Thần Cảnh Vương giả là rất lớn, không chỉ đơn giản là trời và đất.