Nhưng Mộc Chiến sau khi sửng sốt một chút lập tức trấn định lại, hắn là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, cũng không thua kém gì bảo vật nghịch thiên này..
Hắn chậm rãi đi tới bên Hoá Sinh Đài, cảm nhận từng nhịp đập trong tâm trí, từng hơi thở nặng nề, Mộc Chiến liếc nhìn lục sắc kén đang nằm yên bình trong thụ tâm của mình..
Ánh sáng từ lục sắc kén phát ra một cách êm dịu, như ánh bình minh chiếu rọi qua những tán cây, làm sáng lên mọi ngóc ngách của thụ tâm.
Trong lòng kén, Mộng Linh Nhi nằm tĩnh lặng, mái tóc dài như thác nước, phủ lên đôi vai gầy gò. Nàng tỏa ra một khí chất thanh tao, tựa như linh hồn của thiên nhiên.
Nàng vẫn nằm yên tại đó, vẫn yên bình như thế, chỉ là.. nàng không tỉnh lại mà thôi..
Nhưng trước mặt Mộc Chiến hắn bây giờ là Hoá Sinh Đài..
Hóa Sinh Đài có thể mang lại điều hắn từng nghĩ rằng rất khó để làm được - hồi sinh Mộng Linh Nhi.
Bởi vì hắn biết, chỉ khi nào tìm ra được Luân Trường Thiên mới có thể đem nàng cứu sống lại.
Cho dù hắn là Bất Tử Thụ, cũng không thể nghịch đảo sinh tử của sinh linh.
Nhưng đến khi nào mới tìm kiếm được Luân Trường Thiên cơ chứ.. hắn không hề biết lão già này trôi đi đâu, ở tinh giới nào..
Chưa kể, hắn mới thức tỉnh được khoảng nửa năm mà thôi, mà đã đối mặt với nhiều lần sống dở chết dở.
Thế giới tu tiên khốc liệt như vậy, Mộc Chiến có thể đảm bảo sẽ sống cho đến khi hắn tìm được Luân Trường Thiên sao.
Giờ đây, Hoá Sinh Đài trước mặt, chính là liều thuốc an thần cho Mộc Chiến hắn.
Hắn đã chiến đấu, tu luyện qua bao khó khăn, trong một phần tâm trí vẫn luôn đinh ninh rằng một ngày nào đó sẽ cứu được nàng.
Hắn.. có thể hồi sinh nàng rồi..
Linh Nhi, ta sắp được gặp lại muội rồi..
Mộc Chiến ánh mắt trầm luân, thần trí như không còn được tỉnh táo nữa..
Mộng Linh Nhi vẫn luôn là chấp niệm của hắn, hắn luôn muốn gặp lại nụ cười lương thiện ấy, hắn muốn vuốt ve mái tóc mềm mại ấy, hắn muốn ôm chặt thân ảnh ấy..
Hắn muốn Mộng Linh Nhi xuất hiện trước mặt của mình.
Mộc Chiến hắn cảm thấy có một sự thôi thúc mãnh liệt, như thể đây là cơ hội duy nhất để đưa nàng trở về.
Tâm trí hắn gần như bị xé toạc, mọi suy nghĩ về thực tại đều mờ dần.
Hắn nhìn thấy bóng hình của nàng dần hiện lên rõ ràng, như thể nàng đang chờ đợi hắn đưa tay ra để kéo nàng khỏi cõi chết.
Mộc Chiến bước một bước tiến tới, đôi mắt đong đầy những cảm xúc xưa cũ, bàn tay run rẩy như muốn chạm vào hình bóng của Mộng Linh Nhi.
Nhưng…
Khi sắp chạm đến Hoá Sinh Đài..
Trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng tinh thần bên trong hắn bùng nổ.
Giữa không gian tĩnh lặng, linh khí vạn vật dường như lắng đọng lại, trước mắt Mộc Chiến bỗng xuất hiện một bóng hình khác, hoàn toàn giống hệt hắn, từ dáng vẻ, ánh mắt đến khí chất.
Hắn và hình bóng đó đứng đối diện nhau, trong lòng Mộc Chiến trào lên một cảm giác lạ lẫm nhưng quen thuộc.
Đối diện với bản thân, hắn như nhìn thấy chính tâm hồn mình trong một hình hài khác.
Mộc Chiến mở lời, giọng nói vang lên đầy nghi vấn:
“Ngươi… là ai?”
Bóng hình kia gật đầu, nụ cười nhạt nở trên môi, nhưng trong đó không hề có chút cảm xúc nào.
Một giọng nói bình thản vang lên từ bóng hình đó, như một hồi âm của chính tâm tưởng Mộc Chiến:
“Ta là ngươi.”
Mộc Chiến vẫn mơ hồ hỏi lại:
“Ngươi..là ta?”
Bóng hình tiếp tục cười nhạt:
“Phải, ta chính là ngươi. Nhưng cũng không phải ngươi.”
Mộc Chiến nhíu mày, câu nói kỳ lạ khiến hắn không khỏi thắc mắc:
“Ý ngươi muốn nói là gì?”
Bóng hình kia bước một bước về phía hắn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhưng lại sâu thẳm như đáy vực:
“Thật ngu ngốc! Ta tồn tại, chính là do sự do dự của ngươi.”
Mộc Chiến khẽ run lên khi nhìn bóng hình, lời nói của hắn giống như xoáy vào tận tâm can của Mộc Chiến:
“Ngươi..nói vậy là sao?!”
Bóng hình chợt cười lạnh:
“Thật sự muốn hồi sinh Linh Nhi sao? Ngươi thật sự muốn hồi sinh muội ấy sao? Ngươi đừng chọc cười ta nữa!!”
“Nếu ngươi thật sự muốn hồi sinh nàng, cho dù là Vô Ngã Chân Ý cũng không thể áp chế được ý định của ngươi!”
“Nhưng ngươi đã do dự, đã đắn đo, khiến ta có thể xuất hiện mà ngăn cản ngươi!”
Dứt lời, bóng hình hét lớn:
“Vì ngươi… không thật sự muốn hồi sinh nànggggg!!!!!”
Mộc Chiến nghe thế tinh thần lập tức chấn động mạnh liệt, trái tim kịch liệt rung động, như chứng kiến điều gì đó rất sợ hãi.
Hắn.. không thật sự muốn hồi sinh nàng sao.
Hắn thật sự không muốn nàng xuất hiện trước mặt của mình sao..
Không…
Rõ ràng hắn đã vươn tay chạm vào Hoá Sinh Đài cơ mà..
Hắn đã có ý định muốn hồi sinh nàng cơ mà..
Hắn sắp thực hiện ý định ấy rồi mà..
Vậy mà hắn lại do dự sao…
Tại sao hắn lại do dự chứ..
Mộc Chiến một bên sững sờ, ánh mắt hoang mang vô định, đầu óc hắn trống rỗng, không nghĩ được gì nữa..
Bóng hình đứng bên cạnh cười lạnh:
“Mộc Chiến à Mộc Chiến, ngươi còn phải hỏi sao? Ngươi biết rõ mà.. Hoá Sinh Đài đúng là có thể hồi sinh Mộng Linh Nhi, đúng là có thể kéo nàng từ cõi chết..!”
“Nhưng.. một khi ngươi làm như vậy, thân phận Thiên Mệnh Nguyên Chủng của ngươi sẽ đối nghịch với Thiên Đạo, ngươi có thấy nực cười không..?”
“Một Thiên Mệnh Nguyên Chủng mà lại đối nghịch với Thiên Đạo, Mộc Chiến, ngươi có thấy nực cười không??!!!”
Mỗi lời nói của bóng hình ấy như đâm thẳng vào thụ tâm của Mộc Chiến, như muốn xé toạc nó ra làm trăm mảnh.
Hắn nói cái gì vậy..
Vì Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nên hắn không muốn hồi sinh Mộng Linh Nhi sao..
Vì Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nên hắn không muốn làm nghịch Thiên Đạo sao..
Vì Thiên Mệnh Nguyên Chủng, mà nội tâm của hắn khiển trách chính bản thân hắn sao..
Thiên Đạo.. là cái gì chứ..
Mộc Chiến đứng sững sờ nhìn vào Hoá Sinh Đài, như xa, như gần..
Một sải tay liền có thể chạm vào, nhưng khoảng cách ấy sao lại xa đến như vậy.
Là hắn không muốn vươn tay sao..
Hắn.. thật sự không muốn hồi sinh nàng sao..?
Hắn thương yêu nàng ấy lắm mà.. sao hắn lại không muốn hồi sinh nàng chứ..
Điều này là sự thật sao..?
Bóng hình tiếp tục cười lạnh:
“Ta nói đúng không, Mộc Chiến, ngươi thấy rõ tay của mình rồi đấy, nó còn không dám đưa lên nữa..!”
“Vậy mà ngươi luôn miệng bảo vệ nàng, che chở cho nàng sao? Ngươi tự tin như vậy sao? Ngươi thật sự nghĩ mình vĩ đại như thế sao?!”
Bóng hình không ngần ngại, liên tục nói trong khi Mộc Chiến hoàn toàn trống rỗng:
“Ngươi dựa vào cái gì, Thiên Mệnh Nguyên Chủng? Bất Tử Thụ? Tự hào lắm sao, mạnh mẽ lắm sao?!”
“Mạnh mẽ như vậy sao nàng lại chết! Sao Linh Nhi lại chết?”
“Nếu lần tiếp theo là Công Tôn Tuyết thì sao? Ngươi mạnh mẽ lắm mà? Ngoài trừ nộ hống điên cuồng trong bất lực thì ngươi làm được cái gì..!”
“Ngươi, chỉ là một kẻ thất hứa mà thôi!!”
Từng lời, từng lời đâm thẳng vào linh hồn của Mộc Chiến, đâm thẳng vào thụ tâm của Mộc Chiến..
Không có bất kỳ một tia linh lực, không có bất kỳ một võ kỹ, không có bất kỳ một Ý Cảnh nào tấn công vào Mộc Chiến..
Nhưng thụ tâm của hắn cũng nứt vỡ dần..
Thương tổn do tâm, nặng nề hơn thân thể nhiều lắm..