“Mộc Chiến! Tỉnh táo lại!!”
“Vô Ngã Chân Ý!”
Một thanh âm xuất phát từ trong đầu của Mộc Chiến vang lên, Vô Ngã Chân Ý tự động vận chuyển.
Hắn cảm thấy tâm hồn mình dần thanh tịnh, không còn bất kỳ vướng bận hay luyến tiếc nào với quá khứ.
Khung cảnh trước mắt hắn dần tan biến đi, Hoá Sinh Đài cũng biến mất theo..
Ngay cả bóng hình Mộc Chiến ấy, cũng không thể tồn tại..
Nhưng trước lúc biến mất, trên mặt Mộc Chiến ấy hiện rõ lộ vẻ ngạc nhiên..
Mộc Chiến mở mắt ra, trước mặt hắn lúc này không phải là kim tự tháp ấy, ánh sáng yếu ớt hắt vào từ một hướng nào đó.
Hắn cảm thấy mình như đang nằm giữa một không gian mờ ảo, nơi mà từng làn sương lạnh lẽo bao quanh như một lớp màn dày.
Những lớp sương ấy không ngừng cuộn trào, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt và bức bối, như thể có thứ gì đó đang giam cầm hắn lại.
Khi hắn định thần lại, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt.
Trước mặt hắn, một sinh vật to lớn và kỳ quái xuất hiện, thân hình uốn lượn như một con rắn nhưng lại có những phần thịt nhô lên lấp lánh như đá quý.
Đôi mắt của nó chớp chớp, phát ra ánh sáng lờ mờ trong màn sương.
Sinh vật này đang nhả ra những luồng khí mỏng manh, chúng tỏa ra quanh không gian như những dòng sông nhỏ, ánh lên màu sắc huyền ảo.
“Huyễn Linh Xà..?!” Mộc Chiến đánh giá một chút rồi nói..
Huyễn Linh Xà là một yêu thú không chỉ có thể biến hình thành những dạng khác nhau, mà còn sở hữu khả năng gây ảo giác mạnh mẽ.
Nó có thể tạo ra những hình ảnh hoặc âm thanh không có thực, khiến nạn nhân lạc lối trong không gian và thời gian.
Điều này khiến Huyễn Linh Xà trở thành một sinh vật khó lường, cả về sức mạnh lẫn ý định.
Đặc biệt, nó có khả năng gợi ra những chấp niệm, những sợ hãi thâm căn nhất trong tâm trí của mỗi người, khi đó bọn họ sẽ không thể nào thoát ra được..
Do vậy, thực lực của Huyễn Linh Xà không quá mạnh mẽ, như con trước mắt chỉ là tứ giai sơ kỳ yêu thú, nhưng huyễn chi lực của nó không hề tầm thường..
Bởi vì ngoài Mộc Chiến, hai thân ảnh Ám Ý Nhân và Tử Vong Ý Nhân đang điên cuồng gầm rống, la hét, sợ hãi:
“Đại nhân, tha mạng a!”
“Đại nhân, đừng như vậy, đừng làm như vậy…!”
Bọn hắn hoảng sợ hét lớn từng thanh âm, như thể trải qua khổ hình của mười tám tầng địa ngục vậy..
Có lẽ, bọn hắn đang chứng kiến điều gì đó kinh khủng lắm.. mà chính bọn hắn là người trải nghiệm..
Lúc này, Huyễn Linh Xà thấy Mộc Chiến tỉnh lại, hai mắt như hai viên ngọc thạch mở to ra nhìn chằm chằm Mộc Chiến, chiếc lưỡi vẫn thè ra thụt vào một cách nhuần nhuyễn..
Nó đang không hiểu, làm sao tên này lại thoát khỏi huyễn cảnh của chính nó..
Nhờ vào năng lực này mà nó có thể săn giết cả những yêu thú cấp cao hơn mà không hề tốn tí công sức nào.
Không thấy hai tên Nguyên Thần Cảnh vẫn đang còn gầm rống một cách điên cuồng sao.
Chỉ cần là sinh linh, trong thâm tâm đều chất chứa một nỗi sợ hãi, có thể nó được chôn sâu đến mức khiến bình thường họ không nhận ra.
Nhưng nó vẫn luôn tồn tại ở đấy, chỉ khi nào nó xuất hiện sẽ khiến người ta chìm vào trong hoảng sợ, điên cuồng,..
Bởi vậy, Huyễn Linh Xà không thể hiểu được làm sao Mộc Chiến có thể tỉnh lại..
Mộc Chiến lạnh lùng nhìn con Huyễn Linh Xà này, chính nó gợi ra chấp niệm sâu nhất trong lòng của hắn từ khi thức tỉnh hoàn toàn thụ tâm..
Nhưng có một điều hắn chắc chắn, chính con Huyễn Linh Xà này đã hoá thân thành chính hắn để tấn công vào tâm cảnh của hắn, khiến hắn trầm luân không thể thoát khỏi đó..
Dần dần, Mộc Chiến sẽ không thể tỉnh lại được nữa, và đó cũng là lúc Huyễn Linh Xà nhẹ nhõm cắn nuốt Mộc Chiến mà không tốn một tí sức lực.
Mộc Chiến âm trầm một phen, không biết hắn đã trầm mê bao lâu rồi, mấy chiếc lá trong thụ tâm cũng phục hồi phân nửa, bốn trăm hai lăm chiếc lá lay động nhẹ nhàng trong thụ tâm của hắn.
Không ngờ Mộc Chiến hắn trầm mê lâu như vậy, hắn đoán lý do Huyễn Linh Xà không tấn công hắn trong lúc trầm mê vì nếu nó dừng trạng thái Huyễn Hoặc đó của mình, hai tên Ám Ý Nhân và Tử Vong Ý Nhân liền tỉnh lại mà diệt sát nó.
Vì thế, Huyễn Linh Xà một bên nhìn chằm chằm Mộc Chiến, vừa không ngừng thôi động huyễn lực bao phủ hai tên kia.
Mộc Chiến cắn răng, con Linh Xà này thật đáng chết, dám mê hoặc nhằm cắn nuốt hắn.
Nhưng với thực lực bốn trăm hai lăm chiếc lá, đại chiến với Tứ giai sơ kỳ yêu thú có chút khó.
Chưa kể, Huyễn Linh Xà mà đại chiến với hắn, không thi triển Huyễn Hoặc để mê hoặc hai tên hắc y nhân ấy, Mộc Chiến hắn liền bị nguy hiểm rồi.
Cắn răng một tiếng, làm việc nên có sự khôn khéo mà không phải chấp mê bất ngộ, Mộc Chiến lấy Huyết Ngục Quan ra nhanh chóng rời đi.
Huyễn Linh Xà cũng không dám tấn công Mộc Chiến, nó còn đang bận Huyễn Hoặc hai tên Ám Ý Nhân và Tử Vong Ý Nhân.
Do vậy, Mộc Chiến thong thả thoát khỏi hồ thần bí ấy, Hắc Viêm Thú cũng không biết đã đi đâu rồi nữa.
Mộc Chiến rời đi thật xa để kiếm một chỗ nào đó để khôi phục lại sức mạnh.
Mộc Chiến cảm thấy thân thể mình như chìm trong sự mệt mỏi, hắn biết rằng lúc này không thể ở nơi quá dễ bại lộ, đặc biệt là khi hai tên hắc y nhân kia luôn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào để truy sát hắn.
Mộc Chiến tìm đến một khu rừng, khi bước chân vào khu rừng, không gian xung quanh dường như thay đổi.
Rừng cây u tịch, bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, tạo nên cảm giác âm u và bí ẩn.
Tiếng gió vi vu lướt qua từng tán lá, thi thoảng xen lẫn những âm thanh kỳ dị vang lên từ sâu trong lòng đất.
Đây là một nơi rất thích hợp để ẩn thân, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Tuy nhiên, với Mộc Chiến, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Mộc Chiến lựa chọn một chỗ kín đáo, bên cạnh một cây cổ thụ to lớn.
Thân cây tựa như một tấm màn che chắn, giúp hắn tránh khỏi sự phát hiện của bất kỳ kẻ địch nào nếu chúng lùng sục xung quanh.
Ngồi dưới tán cây lớn, Mộc Chiến đưa mắt nhìn xa xăm, những kỷ niệm ngày trước về Mộng Linh Nhi như những mảnh vụn của quá khứ, mơ hồ hiện lên trong tâm trí.
Đôi khi, hắn tự hỏi, thứ tình cảm hắn từng dành cho nàng có thật sự sâu đậm như hắn vẫn nghĩ hay không.
Giữa không gian tĩnh lặng của khu rừng âm u, hắn cảm nhận một nỗi trống rỗng len lỏi trong lòng.
Bàn tay khẽ siết lại, những giọt nước mắt lạnh lẽo, từng giọt một lặng lẽ chảy xuống trên gò má, như những giọt sương sớm rơi rớt từ tán lá.
Hắn không kìm nén nữa, mặc cho cảm xúc bị dồn nén suốt tuôn trào ra ngoài.
Những giọt nước mắt u sầu, đau buồn, chua xót không vì một ai cả ngoài trừ chính bản thân hắn.
Mộc Chiến thầm thở dài, giọng nói tựa như đang nỉ non với chính mình:
“Có lẽ… ta đã không thương muội như ta từng nghĩ…”
Lúc đó, hắn không hề nghĩ rằng bóng hình kia là giả mạo, mà nghĩ chính là thực tâm của chính mình.
Dù bóng hình đó có là giả mạo thật, việc hắn không đưa tay lên là sự thật.
Một phần nào đó trong hắn đã do dự khi làm điều đó, là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, hay do hắn đã nguội lạnh đi thứ tình cảm dành cho nàng.
“Ta..thật tồi tệ phải không..Linh Nhi..?”
Những giọt lệ cuối cùng ngưng đọng trên đôi mắt, trước khi hắn khẽ lau đi, lòng đã bình thản hơn.
Hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi tự thừa nhận sự thật ấy.
“Đôi khi ta tự hỏi, làm sao Bất Tử Thụ lại trở nên đa sầu, đa cảm đến như vậy..!”
Mộc Chiến thở dài một chút, dù bản thân có lẽ là tồn tại vô số năm, nhưng tiếp xúc nhân sinh quan của hắn vẫn còn như tờ giấy trắng..
Có lẽ, hắn không trầm ổn, tĩnh lặng như hắn vẫn nghĩ.
“Thôi.. có nghĩ cũng vô dụng.. điều ta cần làm bây giờ là phải nâng cao thực lực..!”
Và ngay sau đó, Mộc Chiến bắt đầu điều tức, thu lại mọi cảm xúc yếu mềm, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc khôi phục thực lực.
Ngồi xếp bằng dưới tán cây, Mộc Chiến nhắm mắt lại, dồn tâm trí vào việc điều tức, khôi phục linh khí và sinh cơ bị tổn hao trong quá trình chạy trốn và đối mặt với Hắc Viêm Thú.
Lá trong thụ tâm khẽ rung động, từng đợt linh khí từ thiên địa chậm rãi lưu chuyển, hòa quyện vào cơ thể hắn, hồi phục từng chút một.
Trong lòng, Mộc Chiến vẫn luôn nhạy bén nhận thức được mối nguy hiểm xung quanh, nhưng hắn buộc phải đặt mình vào trạng thái tĩnh lặng.
Dưới sự bảo hộ của Vô Ngã Chân Ý hắn dễ dàng dứt bỏ mọi lo lắng, chuyên tâm vào việc khôi phục thực lực.
Thời gian dần trôi qua, linh khí từ môi trường xung quanh bị hắn hấp thu với tốc độ không ngừng.
Nhờ Cổ Tự - Lâm, những lá cây trong thụ tâm sáng lên lần lượt, như những ngọn lửa nhỏ đang hồi sinh.
Cảm giác sinh lực dần quay trở lại, nhưng Mộc Chiến hiểu rằng, với tình trạng hiện tại, hắn cần thêm thời gian để hoàn toàn phục hồi thực lực đỉnh phong.
Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của tâm mạch, đều là một bước tiến tới việc khôi phục hoàn toàn.
Trong khi cảm nhận dòng chảy linh khí đang ổn định lại, Mộc Chiến không ngừng tính toán những bước tiếp theo.
Hắn biết rằng mình phải chuẩn bị kỹ lưỡng, vì kẻ địch sẽ không từ bỏ việc truy sát hắn dễ dàng.
Trong tĩnh lặng của khu rừng âm u, Mộc Chiến tập trung vào từng thay đổi nhỏ nhất của cơ thể, chuẩn bị đầy đủ thực lực nhất để sẵn sàng cho những khó khăn sau này…