Thiếu niên ấy không ai khác ngoài Mộc Chiến, hắn sau khi bị Hư Không Loạn Lưu hút vào liền bị rơi xuống mảnh đất này..
Nhưng không ai biết trong Hư Không Loạn Lưu ấy Mộc Chiến đã phải gánh chịu những gì a..
Trong cõi Hư Không Loạn Lưu, khung cảnh tựa như một cuộc chiến tranh vĩ đại giữa các lực lượng thiên nhiên.
Bầu trời tối tăm như mực, không một tia sáng chiếu rọi.
Những cơn gió khủng khiếp, mạnh mẽ và hỗn loạn, như những con quái thú vô hình, xé toạc mọi thứ trên đường đi.
Các mảnh vỡ không gian văng ra như những viên đạn, va chạm nhau tạo ra những âm thanh vang dội, ầm ầm như sấm sét, khiến cho bất kỳ ai lạc vào đây cũng cảm thấy sợ hãi tột độ.
Mộc Chiến đứng giữa cơn bão hỗn loạn, cảm thấy từng đợt sóng không gian đánh vào mình.
Hắn vận dụng toàn bộ linh lực để chống đỡ, Diệp Tàn Nộ Thương Khung cũng không ngoại lệ.
Nhưng từng đợt sóng không gian ấy quá kinh khủng, Mộc Chiến vẫn bị đánh rất nặng.
Ngay cả Cổ Tự - Lâm cũng được hắn triệu hồi ra để chống đỡ, nhưng không ăn thua..
Khi thụ tâm hắn cảm giác chịu không nổi, Sức mạnh của Diệp Tàn Nộ Vạn Giới được triệu hồi, dù vậy đôi chân hắn như bị gắn chặt xuống mặt đất, không thể nhúc nhích, như thể những cơn sóng mạnh mẽ đang kéo hắn vào vực sâu.
Một lá.. một trăm lá.. năm trăm lá..
Thương tích trên cơ thể càng lúc càng nặng, hắn chỉ còn cách sử dụng toàn Diệp Tàn Nộ Vạn Giới để chống cự, nhưng càng sử dụng, hắn lại càng cảm thấy sức lực suy kiệt.
Mộc Chiến dù sử dụng hết tất cả lá trong thụ tâm, nhưng cuối cùng chỉ bảo vệ hắn được một mạng,
Hư Không Loạn Lưu như một mảnh đất chết chóc, nơi mà hy vọng dường như không còn tồn tại. Mộc Chiến rơi vào trạng thái hôn mê, ánh sáng dần mờ đi, mọi âm thanh xung quanh trở nên xa xăm.
Đến khi tỉnh lại, Mộc Chiến hắn mơ hồ nhìn lên trần nhà làm bằng rơm, khẽ thì thào một tiếng:
“Đây là đâu..?!”
Nhưng, ngay vừa lúc hắn mở mắt, sắc mặt Mộc Chiến liền kinh hoảng, như không thể tin vào chính cảm giác của mình.
Hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân, dù cơ thể vẫn còn đang rất đau nhức, nhưng hắn không hề bận tâm đến.
Mồ hôi lạnh hắn đổ, không phải vì thương thế, không phải do ký ức về Hư Không Loạn Lưu, mà là hắn cảm nhận được một cỗ khí tức thân thuộc..
Thiên Mệnh Nguyên Chủng, ở trong tinh giới này..
Một lão ca của hắn, đang ngủ say ở trong giới tinh giới này…
Mộc Chiến kích động đến run rẩy khắp người, không ngờ Hư Không Loạn Lưu lại đưa mình đến một tinh giới của một lão ca đang ngủ say..
Hắn không hề chần chờ, muốn hướng vị trí phát ra cỗ khí tức kia để mà tìm kiếm hắn.
Dù Mộc Chiến cảm nhận được khí tức của Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nhưng Mộc Chiến hắn cũng không biết rõ đó là ai..
Nhưng Mộc Chiến hắn nào có quan tâm, đó là ai cũng được, hắn nhất định phải đi đánh thức lão già ấy..
Chợt, Mộc Chiến phát hiện tình trạng của mình, hắn cười khổ một tiếng, thân thể thì băng bó khắp người, thụ tâm thì ảm đạm, chỉ còn một chiếc lá mới khôi phục kịp thời nhờ Cổ Tự - Lâm mà thôi.
Vội vàng thúc động Vô Ngã Chân Ý trấn định lại một chút, hắn cần nhất lúc này là sự tỉnh táo.
Đầu tiên có thể khẳng định nơi này có lẽ không phải Thiên Võ Đại Lục, hoặc thậm chí là giới diện của Thiên Võ Đại Lục.
Vì ở đó Mộc Chiến không hề cảm nhận được cỗ khí tức của Thiên Mệnh Nguyên Chủng nào..
Do vậy, cái cần nắm đầu tiên là tin tức, chỉ khi nào xác định rõ mọi thứ thì mới có thể đi đánh thức lão ca một cách an toàn..
Nơi này là một nơi lạ lẫm, nhưng Mộc Chiến hoàn toàn không phải không biết gì..
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, thần niệm hắn vẫn thả ra xung quanh để thăm dò.
Thì ra đây là một ngôi làng của phàm nhân, chính bọn hắn đã cứu mình về..
Mộc Chiến cảm xúc phức tạp hẳn lên, ngôi làng này làm hắn nhớ đến ngôi làng của Mộng Linh Nhi lúc trước, lại nhớ đến sự đắn đo của hắn, khiến bỗng chốc hắn lại u sầu trở lại..
Aiz, Thiên Mệnh Nguyên Chủng gì mà đa sầu đa cảm vậy chứ..
Mộc Chiến thở dài một chút, nhưng thôi không nghĩ nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Hắn đã căng thẳng tinh thần rất lâu ở trong Cổ Âm Chi Địa, rồi còn phải chống đỡ trong Hư Không Loạn Lưu nữa.
Khi Mộc Chiến sử dụng toàn bộ Diệp Tàn Nộ Vạn Giới để chống cự, thụ tâm của hắn gần như nát hết, hắn còn tưởng mình sẽ mất mạng ở trong Hư Không Loạn Lưu nữa chứ..
Nhưng có lẽ, ngoài hắn có một người sẽ cảm nhận được mà đau lòng lắm.
Diệp Tàn Ái Tâm Liên của Mộc Chiến hắn và Công Tôn Tuyết có thể cảm ứng được tình trạng của nhau.
Dù khi tách nhau ra xa, cả hai không cảm nhận được tình trạng cụ thể, nhưng khi Mộc Chiến vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, Công Tôn Tuyết nàng sao lại không biết được chứ..
Hi vọng nàng ấy không sao a..
Mộc Chiến từ từ nhắm mắt, trong lòng tĩnh lặng như nước.
Hắn cảm nhận được nhịp đập của một Thiên Mệnh Nguyên Chủng khác, nhịp nhàng như tiếng chuông vang lên từ viễn cổ.
Từng nhịp đập ấy len lỏi vào linh hồn hắn, dịu dàng như tiếng vọng xa xưa, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô tận, vừa ấm áp lại vừa hùng vĩ như biển cả.
Nhưng cứ mỗi lần cảm nhận, Mộc Chiến liền phát hiện lão già ấy ở rất xa nơi này, không biết chính xác là nơi đâu nữa..