Không biết qua bao lâu, một tháng hoặc hai tháng, Mộc Chiến luôn tranh thủ những lúc không có dân làng mà hoá giải Hoá Nhân Quyết để biến dạng lại thành Lục Biến, tăng cường khả năng chữa thương.
Giờ Mộc Chiến hắn đã có được sáu mươi chiếc lá, trở lại Dung Huyết Cảnh hậu kỳ rồi..
Một ngày như bao ngày, Mộc Chiến ngồi dậy, nhưng khi phát hiện dân làng lại gần, hắn lại nằm xuống.
Thật ra Mộc Chiến hắn đã tỉnh lại từ ngày đầu tiên khi hắn được đưa đến nơi này rồi.
Nhưng hắn vẫn không muốn gặp dân làng.
Mộc Chiến tuy giống nằm ngủ, nhưng thần niệm của hắn luôn trải rộng khắp cả ngôi làng, dù thực lực chưa trở lại đỉnh phong, nhưng linh hồn lực không có vấn đề.
Linh hồn lực của Mộc Chiến vẫn chững ngang tứ giai sơ kỳ, không có một chút nào tăng trưởng..
Vốn dĩ không phải hắn không muốn luyện đan để tăng cường linh hồn lực, nhưng nhiều chuyện xảy ra quá khiến hắn không thể chuyên tâm được..
Mộc Chiến thả thần niệm bao phủ khắp cả ngôi làng, nên từ những chuyện lớn đến nhỏ hắn đều có thể biết hết, thậm chí những đêm mà những đôi tình nhân ân ân ái ái cũng bị Mộc Chiến hắn tình cờ phát hiện.
Lúc đó, Mộc Chiến dứt khoát cắt đứt thần niệm, hắn không có đam mê ở chuyện rình lén người khác như này a..
Nhưng tại sao Mộc Chiến hắn lại làm như vậy? Tại sao hắn không muốn đi gặp dân làng..
Mộc Chiến hắn thật ra cũng muốn gặp, nhưng khi hắn nghĩ về ngôi làng nhỏ của Mộng Linh Nhi, hắn lại càng thấy sầu não.
Họ cứu Mộc Chiến hắn, hắn rất cảm tạ.
Dù rằng thuốc của phàm nhân không có ý nghĩa gì lớn lắm đến Mộc Chiến, hầu như đều tự thân thụ tâm của hắn chữa trị.
Nhưng Mộc Chiến hắn cũng ghi nhận tấm lòng tốt ấy, cho nên hắn luôn thả thần niệm để bảo vệ làng xem có gì nguy hiểm hay không.
Còn vấn đề hắn không muốn gặp, đơn giản số mệnh của bọn họ và hắn khác nhau, như bèo nước gặp nhau vậy..
Nếu Mộc Chiến tiếp tục làm quen với bọn họ, có thể hắn cũng không có vấn đề gì lắm, vì họ nhân hậu là thật.
Đáng tiếc, điều ấy sẽ làm gia tăng thêm sự nuối tiếc trong lòng Mộc Chiến a..
Quen biết càng nhiều, càng mệt mỏi..
Thà chỉ như bèo nước gặp nhau, họ cứu hắn, hắn trả ơn..
Như vậy có lẽ là đủ rồi..
Và đây là lúc hắn nên trả ơn..
Hắn nghe được trong làng nhiều người muốn có cuộc sống ấm no hơn, mùa đông không phải chịu cái lạnh, có thịt đầy đủ để ăn, có đầy đủ gỗ để sưởi ấm.
Một buổi sáng tinh mơ, Mộc Chiến dấn bước vào rừng sâu để săn tìm thịt và gỗ cho dân làng.
Trời vừa hừng sáng, những tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu sáng con đường mà hắn lặng lẽ bước qua, thân hình hòa vào thiên nhiên như một bóng ảnh mờ ảo.
Hắn đã chọn kỹ lưỡng những cây gỗ già cỗi, những thân cây đã không còn sống để tránh làm tổn thương thiên nhiên.
Khi phát hiện một đàn lợn rừng, Mộc Chiến nhanh chóng hạ gục một con lớn nhất bằng một cú Mộc Bạo Thủ.
Hắn cúi xuống, vuốt ve con mồi với một sự tôn trọng thầm lặng, như gửi lời cảm tạ thiên nhiên. Hắn chỉ lấy những gì cần, đảm bảo không xáo trộn đời sống của muôn loài.
“Đa tạ, dù sao ngươi không có thù oán gì với ta, hi vọng sau này ngươi hoá kiếp thành một đại thần thú..!”
Khi Mộc Chiến thức tỉnh Vô Ngã Chân Ý, không chỉ là nhân tộc, mà toàn bộ sinh linh hắn đều có lòng vị tha.
Chỉ cần bọn nó không có ý định gì với Mộc Chiến hắn, Mộc Chiến cũng không muốn hạ sát thủ.
Nhưng thân bất do kỷ, Mộc Chiến hắn cũng không tự sản xuất ra thịt được..
Vậy nên chỉ đành kiếm mấy con hung thú nhỏ bé, dù sao bọn hắn tồn tại trên cuộc đời này là để cho loài khác săn giết..
Hung thú quá yếu ớt trước một yêu thú, số mệnh bọn hắn là sẽ chết một cách nhàm chán.
Không bị con khác mạnh hơn giết, thì cũng bị phàm nhân săn bắt.
Không bị nhân loại săn bắt, thì cũng bị yêu thú cắn nuốt.
Nên Mộc Chiến hắn hoá kiếp cho nó một cách nhẹ nhàng nhất, hi vọng sau này nó có thể luân hồi trở thành một yêu thú mạnh mẽ hơn..
Trên đường trở về, hắn vác gỗ và thịt, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Gần đến làng, hắn nghe thấy tiếng trẻ em vui đùa vang lên xa xa.
Trong lặng lẽ, hắn sử dụng một đạo thuật ẩn thân và dần dần vận chuyển số thịt và gỗ vừa săn được về căn nhà của bà trưởng làng.
Tất nhiên là Mộc Chiến hắn không hiện thân gặp mặt dân làng rồi, tránh để bọn họ bị kinh động.
Trời còn chưa sáng hẳn, cảnh vật vẫn còn chìm trong màn sương nhàn nhạt.
Từng khúc gỗ to lớn được đặt ngay ngắn, từng tảng thịt tươi ngon được xếp gọn gàng trước hiên nhà.
Hắn chỉ đưa mọi thứ vào nhà của bà lão trưởng làng, sau đó chỉ lẳng lặng quan sát xem bà ấy sẽ làm như thế nào.
Khi bình minh ló dạng, bà trưởng làng bước ra ngoài, chỉ định tìm mấy cây củi để đốt thì bất chợt bà dừng chân lại, mắt mở to nhìn vào trước cửa nhà mình.
Từng khúc gỗ xếp chồng gọn gàng, những miếng thịt tươi rói đỏ au, tỏa ra hương thơm của núi rừng.
Nhưng bên cạnh đó, còn có mấy loại đan dược hỗ trợ cho phàm nhân sống khoẻ, sống ổn không bệnh tật đến hết đời..
Những đan dược này chỉ là nhất giai hạ phẩm đan dược, Mộc Chiến hắn có thể dễ dàng luyện chế.
Bà lão đưa tay lên che miệng, mắt tràn ngập sự sửng sốt và niềm vui xen lẫn kinh ngạc.
Ai có thể chu đáo đến vậy? Không để lại dấu vết, không ai trông thấy, chỉ lặng lẽ tặng một món quà cho cả làng.
Khi thấy những đan dược toả ra linh khí bất phàm, bà hiểu ngay người giúp đỡ chính là thiếu niên thần bí Mộc Chiến, trong lòng bà dâng lên sự cảm kích, đôi mắt rưng rưng vì cảm động, bà khẽ chắp tay, thì thầm một lời cảm tạ đầy kính trọng.
Phản ứng của bà không ngoài Mộc Chiến hắn dự đoán, bởi lẽ trong lòng hắn đã liệu trước rằng bà sẽ nhận ra tấm lòng của mình.
Thay vì chỉ là một nụ cười thoáng qua hay chút thầm cảm kích, bà lại chắp tay, miệng thì thầm như gửi gắm một lời chúc phúc.
Sự kính trọng chân thành ấy làm Mộc Chiến chợt cảm nhận rõ giá trị của những việc mình đã làm.
Hắn nhận ra rằng, đôi khi, sức mạnh không nằm ở cảnh giới hay võ kỹ, mà ở những hành động âm thầm vì người khác.
Nhân sinh như bóng nước trôi,
Gặp nhau mây thoảng, xa rồi lãng quên.
Thế rồi, từ trong màn sương, Mộc Chiến lặng lẽ xoay bước, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, như gánh nặng vô hình đã được trút bỏ.
“Chư vị, đa tạ, Mộc Chiến ta đi đây..!”