Thần Thụ Chí Tôn

Chương 204: Băng Nguyệt Cung Và Hoả Long Môn



Trong chớp mắt, Mộc Chiến đã đến nơi phát ra tiếng động, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thoáng cau mày.

Giữa không trung, hai phe tu sĩ đang đối đầu, ánh mắt lộ rõ sự đằng đằng sát khí, linh khí tỏa ra như sương mù ngùn ngụt, áp lực cường đại từ cả hai phía khiến không gian rung chuyển, tạo thành từng trận cuồng phong xoáy tung trời.

Đôi mắt sắc bén của Mộc Chiến nhanh chóng quan sát tình hình.

Một bên là tu sĩ bạch y khí tức lạnh lẽo băng hàn, hiển nhiên đều sở hữu linh căn thuộc tính băng.

Trong đội hình, có một lão giả thân hình cao gầy, khí thế uy nghiêm như núi cao, chính là người dẫn đầu.

Phía đối diện, là những tu sĩ hắc y với hỏa diễm đỏ rực lượn lờ quanh thân, sát khí dày đặc, tựa như muốn thiêu rụi cả bầu trời.

Dẫn đầu là một đại hán thân hình vạm vỡ, ánh mắt đầy uy hiếp, tay nắm một thanh cự đao, vỏ đao sáng loáng tựa như đã từng được nhuốm qua vô số huyết sắc.

Điều đặc biệt là khí thế của hai tên này toát ra đều là Linh Anh Cảnh cường giả.

Bên phe áo trắng, lão giả cầm đầu bước lên một bước, giọng nói như băng tuyết vang lên trong gió:

“Hỏa Long Môn! Các ngươi nhiều lần gây sự với Băng Nguyệt Cung ta, hôm nay dám ngang nhiên xâm phạm lãnh địa này, là muốn khai chiến hay sao?”

Đại hán bên phe áo đen cười lạnh, ánh mắt sắc lẻm:

“Băng Nguyệt Cung các ngươi chiếm đoạt địa mạch linh thạch từ lâu, há lại không biết chia sẻ với đồng đạo. Hôm nay chúng ta chỉ đến đòi lại công bằng!”

Mộc Chiến đứng từ xa quan sát, trong lòng dần hiểu rõ.

“Thì ra là tranh đoạt linh mạch..!”

Cả hai bên đều không ai nhượng bộ, sát khí ngùn ngụt, tựa như chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng sẽ dẫn đến trận huyết chiến kinh thiên.

Nhưng cũng chính vào lúc ấy, lão giả phe Băng Nguyệt Cung quét mắt qua, nhìn thấy bóng dáng Mộc Chiến từ xa, ánh mắt ông ta thoáng lộ vẻ cảnh giác và có phần kinh ngạc.

Dù hắn đã che giấu khí tức, nhưng dường như sự xuất hiện bất ngờ của Mộc Chiến khiến lão chú ý.

“Tiểu hữu kia, xin hỏi ngươi thuộc phương nào? Tại sao lại xuất hiện nơi đây?” Lão giả hỏi với giọng điệu đề phòng.

Mộc Chiến mỉm cười nhạt, giữ một khoảng cách nhất định: “Tại hạ chỉ là một kẻ tu đạo vô danh, tình cờ ngang qua, không có ý can thiệp.”

Hắn nói xong, dự định lui lại để không cuốn vào cuộc xung đột này.

Thế nhưng, đôi mắt sắc lạnh của đại hán bên Hỏa Long Môn đã liếc nhìn hắn, lửa giận trong ánh mắt lấp lánh.

“Hừ! Nếu không muốn chết, tốt nhất là mau tránh xa, đừng để bản môn phải bẩn tay diệt trừ.”

Ngoạ tào, hắn đã chọc ai gây ai?

Thấy động tĩnh nên đi tới xem một chút cũng bị chửi hả?

Tên này có bệnh hay gì?

Lập tức mức độ hảo cảm của Mộc Chiến đối với tên đại hán bên Hoả Long Môn gì gì đó xuống đến âm vô cực.

Nhưng Mộc Chiến cũng không rảnh đi gây gỗ làm gì, hắn không đáp mà nheo mắt một cái nhìn đại hán, sau đó quay người rời đi.

Phía Băng Nguyệt Cung, lão giả thấy thái độ của Mộc Chiến bình thản, mà không chút tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng liền dâng lên một tia nghi hoặc.

Lão không rõ thực lực của thanh niên trước mặt, nhưng chỉ dựa vào ánh mắt ấy cũng đã thấy tiềm ẩn nguy hiểm.

Mộc Chiến dứt khoát không thèm quan tâm, hắn muốn quay người rời đi, nhưng đại hán của Hỏa Long Môn bỗng vung tay lên, hỏa diễm xung quanh cự đao trong tay bốc lên ngùn ngụt, nhắm thẳng hướng Mộc Chiến mà phóng tới, sát khí dày đặc.

Đao ảnh mang theo hỏa lực cuồng bạo như núi lửa bùng nổ, hùng hồn như muốn chẻ đôi không gian, lao tới Mộc Chiến như một tia chớp đỏ rực.

A?

Hắn đã đi rồi mà?

Hắn không muốn gây sự rồi mà?

Tên này..

Nhưng Mộc Chiến chỉ khẽ nhíu mày.

Hắn không lùi, không tránh, tay khẽ vung lên, một mộc khí xanh ngát hiện ra như bức tường tự nhiên chặn đứng trước mặt hắn.

Mộc Chiến vận chuyển Thương Mộc Trấn Uyên, trong nháy mắt, từ lòng đất trồi lên một cự mộc vững chãi, chắn giữa hắn và đao khí bốc lửa.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang lên như sấm động, nhưng đao khí hỏa diễm va chạm vào thân cây khổng lồ, chỉ để lại một vết cháy xém mà không cách nào xuyên thủng phòng ngự kiên cố.

Mộc Chiến vẫn đứng yên không động, như một bức tượng sừng sững giữa khung cảnh tàn phá.

Dù tên đại hán thực lực là Linh Anh Cảnh, nhưng cũng chỉ mới là trung kỳ thôi.

Còn Mộc Chiến đòn vừa rồi hắn đã gia nhập cả Diệp Tàn Nộ Thương Khung và Cổ Tự - Lâm vào, sức phòng ngự của Thương Mộc Trấn Uyên lập tức tăng mạnh.

Linh Anh Cảnh trung kỳ, hắn còn đủ sức chiến một trận khi khôi phục đỉnh phong cơ mà, một đòn vừa rồi thì dù không cần đến đỉnh phong, Mộc Chiến vẫn thừa sức đỡ được.

Đừng quên, nếu muốn chiến thật, hắn sẽ lôi ra Huyết Ngục Quan mà nện vào đầu tên đại hán này đấy..

Đại hán Hỏa Long Môn thấy đao khí của mình không thể chạm tới đối phương, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt càng thêm sắc bén:

“Hóa ra ngươi cũng không phải tầm thường.”

Mộc Chiến chỉ hờ hững đáp, giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự uy hiếp sâu thẳm:

”Tại hạ đã nói không muốn can dự, nhưng nếu các hạ cứ khăng khăng, thì đừng trách ta ra tay.”

Câu nói vừa dứt, bầu không khí dường như ngưng đọng lại.

Phía Băng Nguyệt Cung, lão giả áo trắng khẽ gật đầu, nhìn Mộc Chiến với chút kính nể.

Còn đại hán Hỏa Long Môn thì giận dữ đến tím mặt, linh khí xung quanh hắn bốc lên mãnh liệt hơn trước, tựa như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đúng lúc đại hán Hỏa Long Môn vừa định bùng nổ, từ phía sau hắn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai, ngăn hắn lại.

Người vừa bước tới là một lão nhân với mái tóc bạc phơ, đôi mắt sắc bén như đuốc, ánh mắt trầm ổn nhưng toát lên khí thế uy nghi, đủ để áp chế cả đám người đang ngùn ngụt sát khí.

“Long Huyền, đừng vội manh động,” lão nhân trầm giọng nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy khiến đại hán kia lập tức thu hồi sát khí, sắc mặt biến chuyển, rõ ràng là kiêng dè lão nhân này.

Lão nhân khẽ quét mắt nhìn qua Mộc Chiến, đôi mắt lóe lên tia ánh sáng kỳ lạ, như thể muốn nhìn thấu mọi bí mật của hắn.

Đáng tiếc, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không moi móc được gì từ phía Mộc Chiến cả.

“Tiểu hữu, chẳng hay có duyên cớ gì khiến ngươi muốn đứng giữa trận chiến này?”

Lão nhân mỉm cười, giọng nói uyển chuyển nhưng ẩn chứa sự thăm dò.

Rõ ràng, lão không phải muốn gây thù chuốc oán, mà là muốn xác nhận liệu Mộc Chiến có phải là người bên Băng Nguyệt Cung hay không.

Thật ra đừng nhìn lão nhân như hiền từ này mà tưởng lầm, bụng hắn toàn dao găm đấy.

Hắn không phải một kẻ lương thiện gì cả đâu, chỉ vì Mộc Chiến cho thấy sức mạnh của hắn không thua kém gì một Linh Anh Cảnh tu sĩ, cho nên hắn không muốn gây thù với Mộc Chiến.

Một Linh Anh Cảnh tu sĩ, dễ thay đổi cục diện trận chiến lắm..

Mộc Chiến khẽ nhếch môi, vẻ lãnh đạm trong mắt không giảm, thản nhiên đáp:

“Tại hạ đã nói không có ý can dự, chỉ là tình cờ đi ngang qua. Nếu chư vị nể mặt, ta tự nhiên sẽ không ở lại.”

Lão nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hài lòng, cười nhẹ:

“Lão hủ là Phong Trạch, đại trưởng lão của Hỏa Long Môn. Nếu tiểu hữu không muốn tham dự, chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó.”

Lời nói có vẻ bình thản, nhưng rõ ràng là ẩn chứa sự thâm sâu, một mặt thể hiện thiện chí, mặt khác lại kín đáo đánh giá.

Bên phía Băng Nguyệt Cung, lão giả áo trắng quan sát một lúc, rồi lên tiếng với giọng hòa nhã:

“Tiểu hữu nếu thật sự không can dự, thì tốt nhất nên rời đi ngay lúc này, kẻo một khi chiến cuộc bùng nổ, e rằng khó ai đảm bảo sự an toàn.”

Mộc Chiến chỉ gật đầu nhạt, sau đó khẽ lướt nhìn qua cả hai phe, như thể đã xem thấu toàn cục.

Hắn hiểu rằng lão giả bạch y và lão nhân Phong Trạch đều là nhân vật có thâm ý sâu xa, chỉ là một lời nói khách sáo nhưng lại hàm chứa sự uy hiếp ngầm.

Bọn hắn đều không chắc chắn một tiểu tử có thực lực Linh Anh Cảnh này thật sự thuộc về phe phái nào.. cho nên bọn hắn không muốn Mộc Chiến ở lại.

Cho dù Mộc Chiến không thuộc phe phái nào, hắn không thể ở lại mà ngư ông đắc lợi sao..

Một Linh Anh Cảnh toàn thịnh, hoàn toàn đủ sức thâu tóm cả hai thế lực bọn hắn nếu như bọn hắn đại chiến..

Hiểu được ý uy hiếp ngầm, thế nhưng, trong ánh mắt của Mộc Chiến lại chẳng hề có chút sợ hãi, chỉ có vẻ nhàn nhạt tựa như nước chảy mây trôi.

“Long Huyền sao..?” Mộc Chiến lẩm bẩm một cái sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng nhớ ra cái gì, hắn chợt khựng lại, khẽ nhếch môi cười nhẹ. Hắn quay đầu, hướng về phía lão giả áo trắng của Băng Nguyệt Cung, chắp tay nói:

“Tại hạ là tu sĩ ẩn tu, không quen thuộc địa hình nơi này. Nếu các hạ có thể rộng lượng cho xin một phần địa đồ, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ.”

Dù bị uy hiếp ngầm, nhưng hắn chi ít cũng có thiện cảm đôi chút với Băng Nguyệt Cung, vì lão bà hắn cũng là Băng hệ tu sĩ a..

Với lại, cũng chỉ xin một tấm địa đồ, chắc không có vấn đề gì lắm.. hắn cũng đang không biết nơi này là nơi nào, thôi thì mặt dày hỏi một tiếng vậy.

Lão giả áo trắng thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền hiểu ý.

Dẫu biết rằng Mộc Chiến chẳng phải kẻ tầm thường, việc đưa một phần địa đồ cho hắn cũng chẳng phải điều quá to tát.

Lão khẽ vẫy tay, từ trong tay áo lấy ra một cuộn địa đồ nhỏ bằng bàn tay, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Mộc Chiến.

“Tiểu hữu, đây là sơ đồ khu vực Băng Nguyệt Cung cùng một số vùng lân cận. Đối với ẩn tu mà nói, sẽ hữu ích trong việc di chuyển. Chỉ mong ngươi không gây xáo trộn nơi này.”

Mộc Chiến nhận lấy địa đồ, ánh mắt khẽ lóe lên sự cảm kích, gật đầu: “Tại hạ xin cảm tạ, chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của các hạ.”

Mộc Chiến với tinh tế của một người tu luyện, vẫy nhẹ tay một cái, lòng bàn tay khẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Chỉ trong chớp mắt, một cây dược thảo lớn, tỏa ra linh khí nồng đậm hiện ra trước mắt.

Đây chính là Tứ Giai Dược Thảo, một loại dược liệu quý hiếm, có khả năng tăng cường tu vi và bồi bổ linh khí cho người tu luyện.

“Băng Nguyệt Cung các hạ, tại hạ xin tặng ngài cây Băng Thạch Liên này,” Mộc Chiến nói, giọng điệu trang trọng. “Nó có thể hỗ trợ trong việc bồi bổ linh khí hoặc chế tạo đan dược, hi vọng sẽ mang lại lợi ích cho các hạ.”

Băng Thạch Liên, tứ giai hạ phẩm dược thảo, là một loại hoa nở vào mùa đông, cánh hoa có màu xanh nhạt, trong suốt như thủy tinh.

Thân cây phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nó có khả năng tăng cường linh khí băng hệ, giúp người sử dụng nâng cao khả năng kiểm soát và phát huy sức mạnh của các công pháp băng tản.

Thậm chí còn có thể gia tăng cảm ngộ Băng Ý Cảnh cho tu sĩ Băng hệ nữa..

Lão giả áo trắng ánh mắt sáng lên, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt. Trong giới tu tiên, tứ giai dược thảo cũng không phải dễ kiếm đâu..

Không ngờ cho có mỗi một cái địa đồ mà được trả tận một cây tứ giai dược thảo a..

Lão gật đầu, lòng đầy tán thưởng trước sự tinh tế của Mộc Chiến.

“Tiểu hữu quả thật có tấm lòng lớn,” lão mỉm cười, tiếp nhận cây dược thảo với sự trân trọng. “Lão hủ sẽ ghi nhớ ân tình này. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai.”

Không ngờ, tặng có một tấm địa đồ mà lại được trả tận một tứ giai dược thảo.

Cuộc làm ăn này, lời lớn a..

Mộc Chiến gật đầu, sau đó lướt nhanh vào rừng sâu, thân ảnh như một dải lụa xanh cuốn theo cơn gió, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hai phe tu sĩ đang đối đầu.

Phong Trạch nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng lão lão giả ẩn chứa đôi phần suy tư.

Lão không ngờ trong chốn thâm sơn cùng cốc này lại gặp một thiếu niên trẻ tuổi mà có thực lực như vậy, tựa hồ như một con rồng tiềm ẩn dưới mặt nước, chẳng biết khi nào sẽ bộc lộ phong thái của mình.