Thần Thụ Chí Tôn

Chương 203: Không Dễ Để Tĩnh Tu



Rời khỏi ngôi làng, Mộc Chiến âm thầm cất bước tiến về phía xa.

Ánh nắng chiều hắt qua những ngọn núi đằng xa, chiếu lên bóng dáng đơn độc của hắn, in dài trên mặt đất.

Nhưng từ khi rời khỏi ngôi làng, Mộc Chiến luôn có cảm giác như có một đôi mắt nào đó đang theo dõi mình.

Cái này Mộc Chiến thông qua trực giác của Thần Thụ mà Mộc Chiến cảm nhận được.

Lập tức, hắn cố gắng thả thần niệm ra ngàn dặm xung quanh, nhưng lại không phát hiện được bất kỳ cái gì..

Chợt, ánh mắt ấy đột ngột biến mất, khiến Mộc Chiến nghi hoặc không thôi..

Mộc Chiến tìm kiếm thêm nửa canh giờ, nhưng giường như ánh mắt ấy lại biến mất vô thanh vô tức, hắn thở dài không kiếm nữa mà tiếp tục tìm nơi để hồi phục.

Xuyên qua một vùng cỏ dại cao ngang lưng, Mộc Chiến phóng tầm mắt tìm kiếm nơi nào đó yên tĩnh, phù hợp để dưỡng thương.

Thụ tâm vẫn còn tổn thương nhiều lắm, hắn ít nhất phải tĩnh tu mấy tháng nữa mới lành hẳn a..

Đi mãi, hắn bước vào một khu rừng rậm rạp, nơi ánh sáng chỉ còn lấp ló qua từng kẽ lá, không khí ẩm ướt và tràn ngập hương thơm cỏ cây.

Hắn khẽ nheo mắt, cảm nhận linh khí trong khu rừng này có phần dồi dào hơn nơi khác, rất thích hợp cho quá trình tĩnh dưỡng.

Dần dần, hắn đi sâu hơn, đến một khoảng trống nhỏ khuất sau những cây cổ thụ to lớn.

Ở đây, không có âm thanh của loài thú, chỉ có tiếng gió khe khẽ luồn qua tán cây.

Đất dưới chân hắn mềm mại, còn vương lại hương vị của thiên nhiên nguyên sơ.

“Nơi này có vẻ ổn..!”

Mộc Chiến ngồi xuống khoanh chân, lấy ra từ trong túi một ít dược thảo hiếm mà hắn đã tích góp từ lâu.

Lặng lẽ ngồi giữa khu rừng tĩnh mịch, Mộc Chiến sắp xếp cẩn thận những thảo dược thành vòng tròn quanh mình, hắn bắt đầu vận chuyển linh lực, điều chỉnh hơi thở, dẫn dắt dòng khí từ thiên địa chảy vào thụ tâm.

“Phù..phù.!”

Cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể khi những chiếc lá yếu ớt trong thụ tâm khẽ lay động, dần dần hấp thụ linh khí tinh khiết từ cỏ cây, từ đất trời.

Từng dòng khí ấm áp từ lòng đất và không trung dần dần được hấp thụ vào cơ thể hắn, di chuyển chầm chậm qua các kinh mạch, đi đến từng tán lá trong thụ tâm.

Trong thụ tâm, những chiếc lá vốn đã héo rũ sau trận chiến bắt đầu đung đưa nhẹ nhàng, như đang hưởng thụ từng đợt linh khí tinh thuần chảy qua.

Mỗi khi một tia linh khí tràn vào, lá trong thụ tâm lại trở nên xanh biếc hơn, sinh cơ dần dần được phục hồi, từng đường gân lá lấp lánh ánh sáng, lung linh như thủy tinh được phủ lớp linh khí mềm mại.

….

Thời gian trôi qua, thụ tâm của hắn tựa như một khu rừng nguyên sinh đang bừng tỉnh giữa mùa xuân, rực rỡ và tràn đầy sức sống.

Lớp ánh sáng xanh nhạt mờ ảo bao quanh cơ thể Mộc Chiến, không ngừng lan tỏa và thẩm thấu vào từng huyết mạch, từng tế bào, khiến hắn cảm thấy tinh thần thanh thản, từng nhịp tim đều đặn mà vững vàng hơn bao giờ hết.

“Hai trăm chiếc lá rồi.. thật là lâu quá.. không biết khi nào mới khôi phục được hoàn toàn thực lực.!”

Mộc Chiến thì thào, sau mấy tháng ngồi tĩnh tu chữa thương, nhờ Cổ Tự - Lâm và tiêu hao đâu đó hơn vạn linh thạch trung phẩm mà hắn đã khôi phục lại hai trăm mười chiếc lá, tương ứng với Hoá Đan Cảnh trung kỳ tu sĩ.

Nhưng khoảng cách để phục hồi lại một ngàn chiếc lá lâu lắm.. ít nhất cũng phải mất mấy năm a..

Mộc Chiến âm trầm một tiếng, chỉ ngồi không một chỗ thế này quả thật muốn khôi phục thật lâu..

Nhưng biết đi đâu tìm bảo vật mộc hệ đây chứ.. phải biết hiện tại linh hồn lực của Mộc Chiến hắn tương đương với Linh Anh Cảnh sơ kỳ cường giả rồi..

Thêm bản năng của thần thụ, hắn không cảm ứng được loại dược thảo nào cao cấp gần đây cả..

Chỉ chủ yếu mấy loại nhất giai, nhị giai dược thảo, tam giai cũng đã rất ít nói gì đến tứ giai dược thảo..

Vậy nên Mộc Chiến hắn cũng lười đi lấy, mấy cái này chỉ tổ tốn thời gian mà không phục hồi được bao nhiêu.

“Thôi kệ, dù sao cũng không có gì để làm, tập trung khôi phục thực lực trước..”

Mộc Chiến thì thào một tiếng, sau đó nhắm mắt lại tĩnh tu.

Mộc Chiến hắn cũng không quá lo ngại cho lão ca nằm đâu đó trong giới diện này.

Thụ tâm của hắn khi bị đánh rơi vào luân hồi sẽ hoá thành một hạt giống thôi, có điều nó sẽ không trưởng thành giống như cây của Mộc Chiến được..

Mộc Chiến có thể trở thành cây trong khi những thụ tâm của Thiên Mệnh Nguyên Chủng khác thì không, là do bản chất đặc biệt của hắn, biến dị Bất Tử Thụ.

Bản thân hắn đã mang vô tận sinh cơ, nên hắn tự thân có thể phát triển, không như mấy lão già khác.. vì thế nên Luân Trường Thiên mới quyết định đánh toàn bộ rơi vào vòng xoáy luân hồi chứ.

Nếu không tính được điều thì lão già đó chơi các Thiên Mệnh Nguyên Chủng một vố rồi..

Do đó cũng không ai biết hạt giống đó là Thiên Mệnh Nguyên Chủng được.

Mộc Chiến chỉ sợ một thứ đó là lão ca của hắn bị loài hung thú nào đó ăn nhầm, sau đó thải ra ngoài như bình thường..

Ôi..

Nghĩ đến đó làm Mộc Chiến hắn rùng cả mình, lông tóc dựng cả lên.. thế thì hơi kinh à nha.

Nhưng thôi, thực lực phải tăng hơn một chút mới đi tìm được, Mộc Chiến sau khi hồi phục thì cảm nhận được rõ hơn vị trí của lão ca đó.

Chi ít cũng phải mấy vạn dặm đấy..

Còn lớn hơn cả Thiên Võ Đại Lục nữa đấy.. khoảng cách từ Băng Tuyết Các ở đầu Bắc Vực đến Sơn Vân Đế Quốc cuối Nam Vực cũng chưa đến vạn dặm nữa..

Bởi vậy, để vượt qua từng ấy khoảng cách không phải ngày một ngày hai, Mộc Chiến hắn cần nâng cao thực lực lên..

Nhưng..

Làm gì có chuyện dễ thế..

Ầm..

Đột nhiên từ phía chân trời truyền đến một tiếng nổ ầm vang, phá tan không gian yên tĩnh.

Thanh âm ấy tựa như sấm sét trong cơn giông tố, chấn động cả bầu trời, linh khí xung quanh dường như cũng bị dao động mà tỏa ra từng luồng khí hỗn loạn.

“Lại gì nữa đây..”

Mộc Chiến khẽ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia lãnh đạm nhưng đầy cảnh giác.

Thụ tâm trong ngực hắn khẽ rung lên, tựa như đang cảm nhận được một điều gì bất thường.

Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn về hướng phát ra âm thanh, đôi mày nhíu lại.

Dưới bầu trời, tầng đợt linh khí cuồn cuộn, như đang bao trùm cả một vùng không gian rộng lớn.

“Phong ba nổi lên sao?” Mộc Chiến lẩm bẩm, ánh mắt sâu như biển cả không gợn sóng.

Hắn vẫn chưa muốn can dự vào những thị phi bên ngoài, nhưng cảnh giới tinh thần của hắn báo động một điều chẳng lành.