Tiêu Thạch không để cho Lý Thiên nói tiếp, khí tức Hoá Đan Cảnh áp bách về phía Lý Thiên:
“Chớ mồm miệng lanh lẹ, không cần biết đúng hay sai, thế giới này chỉ giải quyết bằng nắm đấm!”
“Ngươi động đến người của Tiêu gia, bổn thiếu sẽ không bỏ qua!”
Nói xong Tiêu Thạch lớn tiếng nói to:
“Tại đây, bổn thiếu ra lời thách đấu với Lý Thiên, ngươi có thể từ chối và cút khỏi đây!”
“Nhưng trước đó thì hãy quỳ xuống dập đầu xin lỗi Tiêu Thần đệ đệ ta!”
“Tất nhiên, bổn thiếu không ỷ tu vi cao mà hiếp người, sẽ chỉ dùng thực lực Dung Huyết Cảnh mà chiến đấu! Thế nào?”
Lý Thiên sắc mặt bình tĩnh, không còn thái độ khinh thị với tên Tiêu Thạch này nữa.
Hiển nhiên không phải là do Tiêu Thạch có tu vi là Hoá Đan Cảnh, mà là do tâm tư của hắn..
Hắn đã nói to là lời thách đấu, hiển nhiên là muốn hướng đến tất cả mọi người rằng đây là một trận đấu công bằng, không có người thứ ba xen vào giữa bọn hắn.
Mà Lý Thiên có thua, nhân vật bí ẩn sau lưng hắn cũng không thể động chạm đến Tiêu Thạch hay Tiêu gia, vì đó là lời thách đấu giữa riêng hai người bọn hắn.
Không như nhị thế tổ Tiêu Thần, những người trẻ tuổi như Lý Thiên và Tiêu Thạch đều có tâm cao khí ngạo, nếu như có trưởng bối giúp đỡ họ để đánh bại một tên tu sĩ cùng thế hệ với mình chỉ vì mình đánh không lại, rất dễ sinh ra tâm ma, khó có thể đột phá cảnh giới cao hơn.
Do vậy, Tiêu Thạch mới đưa ra lời đề nghị này, cho dù là cường giả mạnh hơn Tiêu gia của hắn, Tiêu Thạch cũng không quá lo lắng..
Lý Thiên hiểu điều này, hắn chau mày, cảm giác như mình là phản diện vậy. Tên Tiêu Thạch này tâm tư không tầm thường tí nào..
Đồng ý, thì Lý Thiên hắn phải bước vào sự thao túng của Tiêu Thạch, mà từ chối thì khác nào nói rằng Lý Thiên sợ Tiêu Thạch hắn chứ.
Cho dù Tiêu Thạch nói bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, Lý Thiên hắn không làm thì Tiêu Thạch cũng không ép được vì còn lo ngại cường giả thần bí sau lưng hắn, Lý Thiên hắn cũng từ đó mà sinh ra tâm ma, chỉ vì hắn sợ mà không đáp ứng thách đấu của Tiêu Thạch.
Chiêu này, đủ độc..
Lý Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn Tiêu Thạch thao túng chính bản thân mình, lập tức cười lạnh:
“Bổn công tử không sợ một tên Hoá Đan Cảnh như ngươi, có giỏi thì sinh tử chiến! Bổn công tử thua thì chết, đổi lại là mạng của hai tên cẩu thí nhà ngươi!”
Sinh tử chiến..
Hít..
Đám đông không ngờ chuyện này lại đi xa như thế này, ngay cả nữ tu sĩ kia cũng sắc mặt trắng bệch, đám người này to chuyện như thế này, dù ai thắng ai thua, nàng cũng đâu còn mạng kia chứ..
“Hai vị công tử tha mạng cho tiểu nữ, tiểu nữ chỉ là một người thân cô thế cô, chưa từng trêu ai chọc ai. Hi vọng hai vị dĩ hoà vi quý..!”
Nàng run rẩy nói, nước mắt lưng tròng chực rớt xuống.
Nhưng Lý Thiên và Tiêu Thạch lúc này đâu có quan tâm gì đến nàng, vấn đề này không phải chỉ là một chuyện nhỏ, mà là vấn đề mặt mũi, là tôn nghiêm rồi.
Tiêu Thạch nheo mắt, quả nhiên tên Lý Thiên này không phải là kẻ ngu ngốc.
Lý Thiên đáp trả ngay lại một đòn sinh tử chiến với Tiêu Thạch hắn, coi như phản đòn lại độc kế của hắn.
Dung Huyết Cảnh, sinh tử chiến với Hoá Đan Cảnh, nếu Tiêu Thạch hắn từ chối, cả đời này đừng mong bước vào Linh Anh Cảnh.
Mà Lý Thiên không phải kẻ ngu, hắn có can đảm sinh tử chiến với Hoá Đan Cảnh, hiển nhiên có đủ thực lực và đảm lược để tiêu diệt một Hoá Đan Cảnh như hắn.
Đòn đáp trả này, cũng không tồi tí nào..
Hít sâu một hơi, Tiêu Thạch trầm giọng nói:
“Được, sinh tử chiến!”
Tiêu Thần đứng bên cạnh Tiêu Thạch nghe vậy liền sợ vãi cả ra quần.
“Này..đại ca..ngươi sao lại đem cả mạng của đệ vào cược thế hả..? Không phải đệ không tin tưởng đại ca.. nhưng mà..”
Không để Tiêu Thần nói hết câu, Tiêu Thạch hừ lạnh, nện một phát ngay đầu Tiêu Thần, tức giận quát:
“Câm mồm lại cho ta!”
Tiêu Thạch làm sao không tức giận, tất cả mọi chuyện đều là do tên đệ đệ trời đánh luôn chỉ suy nghĩ bằng đầu dưới của hắn mà ra, bây giờ lại để cho Tiêu Thạch hắn đi xử lý hậu hoạn.
Nếu không phải ở đây đông người, Tiêu Thạch hắn đã muốn đập cho tên Tiêu Thần một trận rồi.
Lý Thiên nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, vốn dĩ cũng không cần đến mức như thế này, chỉ do tên Tiêu Thạch này gài hắn trước, nên hắn chỉ có thể phản công lại mà thôi.
“Tốt, rất tốt! Chọn địa điểm chết đi!”
Tiêu Thạch cười lạnh, hắn cũng có những lá bài áp hòm của mình, không hề sợ sệt:
“Đừng tự cao tự đại như thế! Hôm nay chính là lần cuối ngươi thấy tuyết rơi đấy..”
….
Vong Mệnh Đài – nơi hành quyết đầy rùng rợn, là biểu tượng của sự tử vong và trừng phạt tuyệt đối, chỉ dành cho những kẻ tội nghiệt hoặc những kẻ phản nghịch Tuyết Nguyệt Thành.
Trên Vong Mệnh Đài, khí tức chết chóc bao trùm bốn bề, làm cho ngay cả những kẻ tu vi cao cường cũng không khỏi rùng mình khiếp sợ. Nơi đây dựng lên từ những phiến đá cổ nhuốm máu, quanh năm bị bao phủ bởi tử khí lạnh lẽo.
Vong Mệnh Đài nằm tại trung tâm của một quảng trường lớn, nơi mọi người có thể tận mắt chứng kiến hình phạt thảm khốc dành cho những kẻ phạm tội. Sương mù mờ ảo phủ quanh, hoà quyện cùng mùi máu tanh và âm thanh oan hồn gào khóc vang vọng.
Đặc biệt, trên Vong Mệnh Đài có Huyết Thạch Trảm Đài, một cột đá cổ xưa chứa đựng sức mạnh phong ấn tà ác.
Nghe bảo khi một phạm nhân bị xử trảm tại đây, sinh cơ của hắn sẽ bị Huyết Thạch hấp thụ, hoà nhập vào linh hồn của những kẻ đã ngã xuống trước đó, khiến cho linh hồn hắn vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Vong Mệnh Đài còn được bao quanh bởi trận pháp phong ấn, ngăn cản bất cứ ai thoát ra ngoài, và mỗi khi một tử tội bị đưa lên đài, các cao thủ canh gác sẽ vận chuyển linh lực duy trì trận pháp để tránh phạm nhân vùng thoát.
Nghe hung danh của Vong Mệnh Đài là như thế, nhưng đáng tiếc, Thành Chủ và Tiêu gia tộc có uy danh quá lớn, khiến cho những kẻ dám chống lại bọn hắn đã chết trước khi đến Vong Mệnh Đài, khiến nơi này thành nơi mua vui cho tu sĩ trong thành.
Đúng, là mua vui cho tu sĩ trong thành..
Vong Mệnh Đài vẫn là nơi xử tử của những tên tử tù, nhưng lại biến thành một Sinh Tử Đấu Trường.
Tại nơi này, những tu sĩ muốn thử thách bản thân có thể đăng ký để tham gia thách đấu các tử tù, để xem xem thực lực của mình đến đâu.
Các tử tù sẽ đối chiến với những tu sĩ, thắng đủ số trận thì bọn hắn có thể tự do, mà thua tất nhiên là bị giết rồi..
Nhưng do số lượng tử tù không quá nhiều, Vong Mệnh Đài bổ sung thêm cả yêu thú, từ nhất giai đến tam giai đỉnh phong, tu sĩ chỉ cần trả linh thạch đầy đủ là có thể thách đấu.
Nơi này, cũng là nơi giao dịch các yêu thú nếu thuận mua vừa bán, mọi thứ đều trong kiểm soát và giám định của Thành Chủ nên không bao giờ có chuyện gian thương.
Lúc này, trên Vong Mệnh Đài lạnh lẽo, hai thân ảnh đối diện nhau, giữa không gian bao trùm bầu không khí căng thẳng và tử khí âm trầm.
Lý Thiên đứng thẳng tắp, xung quanh hắn là ánh lôi quang lấp lóe. Từ đôi mắt đến từng hơi thở, hắn toát lên sát khí dày đặc và uy lực mãnh liệt của kẻ tinh thông lôi điện, sẵn sàng chấn nát mọi chướng ngại trước mặt.
Lôi quang từ đầu ngón tay hắn xẹt qua không gian, tạo nên âm thanh rền vang như tiếng sấm động trời, từng đợt linh khí ngưng tụ lại, thành dòng lôi chớp vờn quanh thân thể.
Người còn lại là Tiêu Thạch, với đôi mắt lạnh lẽo, sâu không đáy, nhưng vẫn không thể che lấp đi vẻ ngạo nghễ.
Khí tức thổ hệ dày đặc bao bọc lấy hắn, từ mặt đất bên dưới, từng lớp linh khí màu nâu đất hội tụ, tựa như có thể khiến đất trời nghe theo lệnh hắn mà chuyển mình.
Từ thân thể Tiêu Thạch, cỗ thổ khí trầm mặc vươn ra, từng đợt linh lực tỏa ra như tường chắn, ngăn chặn bất cứ tia lôi quang nào dám chạm đến. Đôi mắt hắn sáng lên, chứa đựng vẻ âm trầm của đất đá vĩnh cửu.
Không hề nghi ngờ, Lý Thiên là kẻ tinh thông Lôi hệ, một hệ tu sĩ rất hiếm gặp.
Xung quanh Vong Mệnh Đài đám đông quan chiến tụ tập đông đúc, tạo thành một vòng tròn chật ních quanh không gian tăm tối.
Từng ánh mắt sắc lạnh hướng về hai thân ảnh đang chuẩn bị giao chiến, Lý Thiên và Tiêu Thạch.
Người xem trong đám đông xôn xao, từng lời bàn tán râm ran vang vọng khắp không gian. Có kẻ khinh bỉ, có người khích lệ, nhưng tất cả đều không thể rời mắt khỏi cặp đối thủ.
Mộc Chiến cũng không hề do dự mà đi quan chiến, hắn thấy sự tình này khá thú vị, dù sao việc của hắn cũng chỉ là khôi phục một chút ít thực lực để đợi đến ngày đi tham gia chiêu binh tại Huyền Nguyên Quan Trường mà thôi, một hai ngày tương đương vài cái lá không quan trọng lắm..
Do vậy, Mộc Chiến hắn đang hoà lẫn trong đám đông như bao người a..