Vốn dĩ Mộc Chiến hắn đến đây chỉ để quan chiến, hắn muốn xem xem một tu sĩ Lôi hệ như Lý Thiên sẽ chống cự thế nào với Tiêu Thạch, nhưng hắn không ngờ rằng, khi đến Vong Mệnh Đài, thụ tâm hắn lại đập lên một cách dữ dội.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Mộc Chiến lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Hắn cố gắng kiểm soát thụ tâm, nhưng sức mạnh dồi dào trong đó như một cơn sóng dữ, không thể bị chặn lại.
Thụ tâm của hắn cảm nhận được một cỗ khí tức thân thuộc, nhưng lại rất yếu ớt, nằm sâu trong Vong Mệnh Đài.
Mộc Chiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác này khá là giống với lúc hắn gặp được Công Tôn Tuyết, nhưng mãnh liệt hơn nhiều a..
Khi đám đông đang tập trung vào hai thân ảnh Lý Thiên và Tiêu Thạch, Mộc Chiến đưa một viên Dung Huyết Đan vào tay một tiểu tu sĩ bên cạnh, có vẻ hắn là dân bản địa tại Tuyết Nguyệt Thành, hỏi nhỏ:
“Huynh đệ, ngươi nói ta biết sâu trong Vong Mệnh Đài đó là gì được không?!”
Tên tiểu tu sĩ kia đang tập trung vào Lý Thiên và Tiêu Thạch trên Vong Mệnh Đài, nghe Mộc Chiến kêu gọi một cái hắn liền có chút khó chịu.
Nhưng khi hắn vừa định mở miệng trách móc thì Dung Huyết Đan làm hai mắt của hắn sáng rực lên:
“Tốt, tốt..!”
Nhưng Mộc Chiến nhanh tay, làm dấu hiệu nói nhỏ:
“Đừng kích động, chỉ cần ngươi nói cho ta biết tường tận, Dung Huyết Đan này liền là của ngươi!”
Mộc Chiến hắn không muốn tên tiểu tu sĩ này vì kích động mà hét lớn lên, làm chú ý tới người khác thì không hay lắm.
Tên tiểu tu sĩ cầm lấy Dung Huyết Đan, không chần chờ:
“Sâu trong Vong Mệnh Đài, chính là nơi giam giữ những tên tử tù và những yêu thú. Trong đó chia làm hai phần, có tổng quản sự vụ cho những tu sĩ đến đăng ký tham gia đấu trường!”
Mộc Chiến tò mò hỏi:
“Ngươi có biết trong đó có những gì không?!”
Tên tiểu tu sĩ lắc đầu:
“Vấn đề này thường là tuyệt mật của Vong Mệnh Đài, chỉ khi nào họ công bố ra, ngươi mới có thể biết trong đó có gì!”
Mộc Chiến gật đầu, thấy tên tu sĩ này không có vẻ như là nói dối, hắn hỏi tiếp:
“Vậy bây giờ ta muốn vào đó xem được không?!”
Tiểu tu sĩ lúc này quái quái nhìn hắn một chút:
“Có vẻ ngươi mới tới thành không lâu nên không biết nhiều nhỉ?”
Nói xong, tiểu tu sĩ này chỉ sang một hướng, nơi đó có một lão béo, với chiếc bụng phệ tròn vo và bộ râu trắng xồm xàm, đứng trên một cái bục cao, khuôn mặt hắn ta rạng rỡ như ánh mặt trời.
Áo choàng màu đỏ sặc sỡ bay phấp phới theo từng cơn gió, hắn ta vung tay chỉ trỏ, kêu gọi đám đông đang xôn xao:
“Nghe đây, nghe đây! Hôm nay, cuộc chiến giữa Lý Thiên và Tiêu Thạch sẽ không chỉ là một trận đấu thông thường! Đây là cuộc chiến của những thiên tài, của những người mang trong mình sức mạnh vượt trội! Ai dám đặt cược vào người chiến thắng, hãy nhanh tay lên!”
Giọng nói của lão béo vang vọng khắp Vong Mệnh Đài, thu hút ánh nhìn của hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt đang chăm chú vào hai thân ảnh sắp đối đầu.
Lão ta không ngừng nhảy nhót, đưa ra những lời hứa hẹn hấp dẫn, kêu gọi những kẻ thích cá cược.
Tiểu tu sĩ ấy nói:
“Tên béo đó là Hô Tài, tổng quản của Vong Mệnh Đài, ngươi có thấy nọng mỡ dưới cằm hắn đang run rẩy vì kích động không?”
“Hắn đang hào hứng với trận chiến như thế đấy, nào đâu có rảnh ghi danh cho ngươi vào trong sâu Vong Mệnh Đài chứ..!”
Mộc Chiến nhìn sang lão béo, đúng là mặt hắn đang hơi đỏ lên vì hưng phấn, chắc là vì lâu rồi không có đại chiến kịch tích thế này nên hắn mới hào hứng đứng ra làm nhà cái cho các tu sĩ đặt cược.
Mộc Chiến lắc đầu cười khổ, nhìn tình thế này có lẽ phải đợi Lý Thiên và Tiêu Thạch chiến đấu xong hắn mới có thể vào sâu trong Vong Mệnh Đài được.
Đành vậy, hắn phải quan chiến một phen vậy.. ừm có nên đặt cược không nhỉ..
Với khả năng của Mộc Chiến, hắn dễ dàng nhận thấy người có khả năng thắng cao hơn, nhưng nếu cược thắng với số linh thạch lớn quá dễ bị chú ý mà bị bế đi.
Mà nếu cược nhỏ thì hắn cũng chẳng hứng thú gì..
Thôi vậy, không nên làm gì mới là chân ái..
Mộc Chiến thầm nhủ một tiếng, mắt đảo về hai thân ảnh Lý Thiên và Tiêu Thạch trên đài, có lẽ sắp đánh nhau rồi.
Lý Thiên và Tiêu Thạch đứng trên Vong Mệnh Đại, hai đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn đối phương.
Vốn dĩ là một xích mích nhỏ, nhưng lại ảnh hưởng đến lòng tự tôn, tuổi trẻ tâm cao khí ngạo làm sao lại chịu nhún nhường.
Lý Thiên cười gằn:
“Tiêu Thạch, hôm nay bổn công tử cho ngươi biết, chơi độc mưu với bổn công tử là sai lầm lớn nhất của ngươi!”
Tiêu Thạch không sợ hãi, nhếch miệng:
“Làm như Tiêu Thạch ta sợ ngươi, một Dung Huyết Cảnh hậu kỳ làm sao có thể chiến thắng được ta?!”
Khi Tiêu Thạch vừa dứt lời, trên khán đài của Vong Mệnh Đài liền xuất hiện một thân ảnh nam tử trung niên.
Nam tử trung niên ấy đứng sừng sững trên khán đài, chính là Tiêu Lãng, phụ thân của Tiêu Thạch.
Hắn khoác trường bào màu xám đậm, thân hình rắn rỏi, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều khắc sâu sự từng trải và uy nghiêm.
Đôi mắt như chim ưng sắc lạnh, sâu thẳm và sáng quắc, dõi xuống chiến trường bên dưới, nơi Tiêu Thạch đang đối đầu cùng Lý Thiên.
Ánh mắt Tiêu Lãng không hề dao động, từng cử động của Tiêu Thạch đều không qua khỏi ánh nhìn sắc bén ấy.
“Thạch nhi, hi vọng ngươi không hối hận vì lựa chọn của mình..”
Tiêu Lãng giọng trầm thấp, hắn cũng đã biết được chuyện giữa Lý Thiên với Tiêu Thạch nên cũng không muốn nhiều lời làm cái gì.
Tiêu Thạch thấy phụ thân Tiêu Lãng của hắn đến, hắn chắp tay cúi đầu một cái, cũng không đáp trả gì cả.
Hắn sẽ dùng hành động để chứng minh, thay vì nhiều lời.
Dưới vẻ mặt trầm tĩnh, thâm trầm của hắn là niềm tự hào không che giấu – một niềm tự hào lặng lẽ nhưng dứt khoát.
Hắn biết đây là thời khắc Tiêu Thạch thể hiện khả năng của mình, từng bước chứng minh bản lĩnh Tiêu gia và đối diện với thử thách của sinh tử.
Những người trên khán đài không khỏi cảm nhận được sự tồn tại uy nghi của hắn, một vị phụ thân luôn đứng phía sau, âm thầm nhưng kiên định như ngọn núi vững chãi, bảo hộ cho hậu nhân của mình.
“Không ngờ ngay cả Tiêu gia chủ cũng đến..!”
“Có thể không đến được sao, trận chiến này là trận chiến cược mạng của hai tên nhi tử của hắn đấy..”
“Tên Tiêu Thần này đúng là phá gia chi tử, lần này cho dù Tiêu Thạch chiến thắng, ta đoán Tiêu Thần hắn cũng bị lột mấy lớp da a..!”
Đám đông quan chiến âm thầm xì xào bàn tán, Tiêu Lãng là một trong những nhân vật phong vân của Tuyết Nguyệt Thành, bình thường cũng không dễ nhìn thấy thân ảnh của hắn đâu.
Tiêu Thần đứng bên cạnh Vong Mệnh Đài, lo lắng nhìn thấy Lý Thiên ngạo nghễ với Tiêu Thạch, nhưng khi Tiêu Lãng phụ thân hắn đến, Tiêu Thần liền kinh hỉ, như chết đuối vớ được cọc.
Hắn tin chắc rằng, lần này phụ thân của hắn cũng sẽ cứu hắn giống như bao lần mà thôi.
Đáng tiếc, từ khi Tiêu Lãng đến, hắn thậm chí không hề liếc mắt đến Tiêu Thần một cái, hiển nhiên trong nội tâm của hắn đã từ bỏ đứa nhi tử phế vật này rồi.
Điều này làm cho Tiêu Thần như rơi xuống vực thẳm, gương mặt đã không còn chút tự mãn kiêu căng thường thấy, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng khó giấu.
Toàn thân hắn run rẩy, như một ngọn cỏ yếu ớt trước cơn bão, tay chân gần như mềm nhũn, chỉ đứng cũng khó giữ vững.
Hắn cố gắng lùi lại, nhưng bước chân nặng nề như bị xiềng xích vô hình kìm chặt, không thể nào rời khỏi mép đài.
Nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng như bị đánh thức, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại phải đứng trước một cảnh ngộ như thế này, người phụ thân rất yêu thương và bảo vệ hắn, giờ đây đã gần như từ bỏ hắn…