Thần Thụ Chí Tôn

Chương 212:



Lý Thiên nghe lời khinh thường của Tiêu Thạch cắn chặt răng, trong lòng thầm hối tiếc vì đã quá xem thường đối thủ.

Hắn biết mình đã thất thế trước Tiêu Thạch, sức mạnh lôi hệ không thể thắng được thổ hệ dày đặc của Tiêu Thạch, và giờ đây không còn khả năng chống cự.

“Thua đi! Thổ Tinh Trấn Sơn!”

Tiêu Thạch không cho hắn cơ hội ngơi nghỉ, một lần nữa vận dụng Thổ Tinh Trấn Sơn, tạo ra bức tường đá dày đặc, ép Lý Thiên vào góc, gần như đã hoàn toàn khống chế hắn.

Ngay khi áp lực từ thổ khí đè lên người, Lý Thiên tưởng như đã rơi vào tuyệt cảnh, nhưng sâu thẳm trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia quyết tâm.

“Là ngươi ép ta!”

Đã đến đường cùng, không còn lựa chọn nào khác, hắn vận dụng đến lá bài tẩy bí mật cuối cùng mà chưa từng ai biết đến.

Hắn thầm niệm pháp quyết, dẫn động nguồn năng lượng cất giấu trong đan điền – Hắc Lôi Diệt Thế.

Xẹt xẹt…

Trong khoảnh khắc đó, một luồng lôi khí đen tối như từ hư không xuất hiện, bao phủ toàn thân Lý Thiên.

Lôi khí này khác hẳn với lôi điện bình thường, nó u ám, cường mãnh và cuồng bạo như muốn hủy diệt tất cả.

Không chỉ là sức mạnh của sấm sét thiên địa, mà còn mang theo ý chí của sự phẫn nộ, hắc lôi ẩn giấu trong lòng Lý Thiên bùng phát dữ dội, vượt ra khỏi mọi ràng buộc.

Tất cả mọi người đều chấn kinh trước luồng hắc lôi của Lý Thiên, không biết từ đâu mà Lý Thiên có nguồn linh lực cường hãn đến như thế này.

Ngay cả Mộc Chiến cũng đang đạm mạc quan chiến cũng trừng to mắt nhìn vào hắc lôi của Lý Thiên.

Hắc Lôi Diệt Thế, Song Dị Thuộc Tính top mười lăm Dị Thuộc Tính Bảng.

Hắc Lôi Diệt Thế mang theo khí tức của sự hủy diệt thuần khiết.

Khi tia chớp đen giáng xuống, mặt đất như bị xé nát, không chỉ vì sức mạnh lôi đình, mà còn bởi thứ hắc ám u tối nuốt chửng tất cả những gì nó chạm tới.

Tia chớp đen này không chỉ đơn thuần là sức mạnh của lôi điện mà còn kèm theo năng lực thiêu đốt sinh cơ.

Khi nó giáng xuống, mọi sinh mệnh trong phạm vi đều bị hút cạn sức sống, khiến kẻ địch không chỉ chịu đựng đau đớn thể xác mà còn bị gột sạch linh khí, không để lại một dấu tích gì ngoài cát bụi.

Hắc Lôi Diệt Thế có thể phong tỏa khả năng tự phục hồi của đối thủ.

Những ai bị tia lôi này đánh trúng sẽ không thể khôi phục sinh lực, mọi loại đan dược, dược thảo đều vô hiệu, như thể sinh cơ của họ bị chôn vùi vĩnh viễn trong bóng tối.

Không giống lôi điện thông thường chỉ gây tổn thương vật lý, Hắc Lôi Diệt Thế có thể diệt sát cả linh hồn, khiến cho cả tâm trí lẫn ý chí kẻ địch bị xé toạc, rơi vào bóng tối vô biên.

Đây là sát chiêu tuyệt đối, khiến bất kỳ kẻ nào dù mạnh đến đâu cũng phải e sợ.

Dù vậy, do tính đơn thuần sát phạt của Hắc Lôi Diệt Thế nên nó vẫn xếp sau Phệ Sinh Mộc Diễm của Mộc Chiến, do Phệ Sinh Mộc Diễm có khả năng thiêu đốt sinh cơ và tăng trưởng thực lực từ lượng sinh cơ đó.

Nhưng Hắc Lôi Diệt Thế vẫn có sức sát thương rất mạnh, nên nó đứng trên Hắc Vân Phong Bạo của Tần Vũ mà Mộc Chiến đã tặng cho Công Tôn Tuyết.

Hắc Vân Phong Bạo có thể phong toả giác quan của đối thủ và tấn công xuyên linh lực, nhưng mức sát thương của nó vẫn thua Phệ Sinh Mộc Diễm và Hắc Lôi Diệt Thế.

Do vậy, nó mới nằm top hai mươi a..

Hắc Lôi Diệt Thế của Lý Thiên xuất hiện, không gian xung quanh chìm trong sự trầm lặng đáng sợ.

Xẹt xẹt…

Ánh sáng xung quanh Lý Thiên dường như bị hút cạn, nhường chỗ cho những tia lôi hắc ám cuồn cuộn, mỗi tia như mang theo sát ý của một vạn quân, không chỉ giáng xuống để đốt cháy, mà còn thôn phệ sinh cơ, linh khí, thậm chí cả ý chí của kẻ thù.

Với Hắc Lôi Diệt Thế, Lý Thiên giờ đây không chỉ là một tu sĩ, mà đã trở thành một biểu tượng của lôi điện và bóng tối, mang theo một sức mạnh vừa hủy diệt vừa thần bí, khiến ai nấy đều phải khiếp sợ.

Không chần chờ, Lý Thiên vung tay, nện một đòn Hắc Lôi Diệt Thế cực mạnh về phía Tiêu Thạch.

“Không ổn!”

“Thổ Kính Hộ Thể!”

Tiêu Thạch nhíu mày, cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, liền triệu hồi Thổ Kính Hộ Thể, cố gắng phòng ngự trước chiêu thức bất ngờ.

Phừng phừng…

Nhưng khi lôi khí đen u ám chạm vào bức tường thổ cương, nó không chỉ xuyên qua như bình thường, mà còn đốt cháy cả thổ khí, thổi tung lớp phòng ngự dày đặc của Tiêu Thạch như gió bão.

“Phá!”

Lý Thiên hét lên, thân ảnh hắn lao thẳng về phía Tiêu Thạch, mỗi bước đi như mang theo tia chớp đen cuồng nộ, lôi khí bao phủ toàn thân không ngừng lan tỏa.

“Hự..”

Tiêu Thạch sắc mặt tái nhợt cố gắng chống cự, nhưng mỗi lần chạm vào lôi điện, thổ khí của hắn lại bị xé toạc, tan biến không còn dấu vết.

Hắc Lôi Diệt Thế mang theo sức mạnh hủy diệt hoàn toàn vượt qua khả năng phòng thủ của thổ hệ.

“Chết tiệt!”

“Thổ Long Phá Địa!”

Nhận thấy tình hình nguy cấp, Tiêu Thạch vận toàn lực vào Thổ Long Phá Địa thêm một lần nữa, tạo ra một con thổ long khổng lồ phóng về phía Lý Thiên.

Bùmm..

Nhưng con thổ long vừa lao tới, đã bị lôi khí đen xuyên qua, toàn thân tan biến thành cát bụi. Không còn khả năng chống đỡ, Tiêu Thạch chỉ kịp nhìn thấy tia chớp đen cuối cùng trước khi thân thể bị đánh bật ra, cả khí lực cạn kiệt.

Không chần chờ, Lý Thiên thi triển Lôi Thần Ảnh Tán, tốc độ cực hạn tiếp cận Tiêu Thạch, dồn hết linh khí từ Hắc Lôi Diệt Thế nện thẳng vào lồng ngực của Tiêu Thạch.

Oành….

Phốc!!

Tiêu Thạch trúng đòn, ánh mắt kinh hãi nhìn vết thương nơi ngực do Hắc Lôi Diệt Thế tạo ra.

Đau..

Rất đau..

Tiêu Thạch cố gắng vận dụng Thổ Chi Ý Cảnh để tạo nên một lớp phòng thủ, cố gắng ngăn chặn lại sự tàn phá của Hắc Lôi Diệt Thế.

Nhưng dù có cố gắng như thế nào, từng tia lôi điện đen kịt vẫn đang gặm nhấm từng sinh cơ của hắn, Tiêu Thạch không thể nào loại bỏ nó ra được.

Lý Thiên ánh mắt lấp loé, trong con ngươi lộ ra chút trào phúng, sau đó không ngần ngại bồi thêm một kích Hắc Lôi Diệt Thế vào Tiêu Thạch.

Rầm..

Tiêu Thạch đang bận tập trung chống đỡ, nào còn phân tâm được để chú ý Lý Thiên chứ.

Phốc..

Hắn nhìn thân ảnh của Lý Thiên, sau đó phốc một ngụm máu đen ngòm, ánh mắt hắn cũng mờ nhạt dần, nhạt dần đến khi không còn ánh sáng nữa..

Trận chiến, kết thúc rồi..

Khi trận chiến dứt hẳn, Lý Thiên đứng đó, lôi khí đen bao phủ xung quanh cũng dần tan biến, để lại thân ảnh hắn kiệt quệ nhưng vẫn đứng vững.

Tiêu Thạch đã hoàn toàn gục ngã, không còn thể đứng dậy được nữa, và trước khi chết, hắn thấy Lý Thiên hiện lên như một hung thần giữa bầu trời tối đen.

Hắn đâu có thể ngờ, Lý Thiên này lại có con át chủ bài mạnh đến như vậy..

Tiêu Thạch hắn cũng không biết những tia điện mà đen đó thứ gì, nhưng khi nó đánh lên người, rất đau a..

Trong mắt hắn hiện lên vô tận phẫn nộ cùng hối hận.. vì sao, vì sao hắn lại phải chết..

Cái chết của hắn, sao lại vô nghĩa đến như vậy a..

Tiêu Thạch hắn, không ngờ lại chết vì một tên đệ đệ chỉ biết nghĩ bằng đầu dưới..

Thiên này, sao lại đối xử với hắn như vậy..

Hắn còn tương lai rất dài có thể đi, hắn hoàn toàn có thể đột phá đến Linh Anh Cảnh, thậm chí hắn tin chắc mình có thể đột phá Nguyên Thần Cảnh cường giả.

Tiêu Thạch hắn, vẫn còn rất nhiều ước mơ, rất nhiều hoài bão, vẫn còn nhiều thế giới mà hắn muốn khám phá.

Hắn, vẫn còn rất nhiều điều muốn làm..

Hắn, tại sao bây giờ lại phải chết..

Hắn, thật sự không cam lòng a..

—-

Nếu một ngày em chuyển nhà qua v, k biết có ai đi theo không ha =))