Mộc Chiến đứng trước lồng giam cổ xưa, ánh mắt điềm tĩnh bỗng giật mình khi nhìn thấy yêu thú trước mặt.
Đó là một sinh vật huyền ảo, toàn thân phủ lên bộ lông óng ánh như tuyết, pha lẫn những tia sáng màu lam nhạt và ánh sáng bạc lung linh.
Đôi cánh của nó, phủ lên bởi những chiếc lông óng ánh như bạc, mỗi lần khẽ động là một vầng hào quang mờ ảo tỏa ra, tựa như ngân hà trải dài.
Đôi mắt của yêu thú ấy như chứa đựng cả vạn năm thiên địa, sâu thẳm và mê hoặc, khiến người nhìn vào không khỏi chìm đắm, như thể bị hút vào một thế giới vô biên.
Mộc Chiến cảm thấy tâm hồn như lạc lối trong vẻ đẹp của sinh linh ấy, một sự dung hòa hoàn mỹ giữa sự cao quý và thần thánh.
Từng nhịp thở của nó, dù yếu ớt và bị kiềm chế, vẫn tỏa ra một cỗ khí tức trường sinh bất tử, mang đến cảm giác như đứng trước một vị cổ thần viễn cổ, sừng sững mà thầm lặng.
Đẹp..quá đẹp..quá mỹ lệ..Không từ ngữ nào Mộc Chiến có thể miêu tả yêu thú trước mặt.
Đây là loài yêu thú gì vậy.. Mộc Chiến kinh ngạc một phen..
Chính bản thân hắn cũng không biết yêu thú này là loài gì..
Nó giống như một loài chim, nhưng không phải phượng hoàng, càng lại không phải đại bằng..
Tại sao khí tức trên người nó là cộng hưởng mãnh liệt với Mộc Chiến như vậy chứ..
….
Ngay lúc Mộc Chiến đang âm thầm kinh ngạc đánh giá yêu thú, nó như cảm nhận được cái gì liền liếc mắt qua thân ảnh Mộc Chiến.
Chỉ vừa nhìn thấy Mộc Chiến, đôi mắt xanh thẳm như biển sâu của nó đột nhiên sáng rực lên, tựa như sao trời lấp lánh trong đêm tối.
Đôi cánh bạc khẽ rung động, làm tỏa ra một quầng sáng mờ ảo bao quanh, trông tựa ánh trăng dịu dàng nhưng lại chứa đựng sự kích động khó có thể che giấu.
Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào Mộc Chiến, trong đôi con ngươi long lanh ẩn hiện một tia linh động, như thể đã tìm thấy thứ mà nó đã chờ đợi từ lâu.
Đáng tiếc, toàn thân nó hiện giờ đang bị quấn quanh bởi Huyền Thiên Xích, tạo thành những vòng xích ngăn chặn mọi luồng khí tức dù nhỏ nhất phát tán ra bên ngoài.
Huyền Thiên Xích, tứ giai hạ phẩm bảo vật, mang vẻ ngoài uy nghi, với những vòng xích dài, được rèn từ kim loại huyền bí, ánh lên sắc đen tuyền, như hấp thụ mọi ánh sáng xung quanh.
Khi được kích hoạt, Huyền Thiên Xích có khả năng tỏa ra một luồng linh khí mạnh mẽ, bao trùm xung quanh không gian giam giữ, tạo nên một vòng bảo vệ vững chắc.
Các yêu thú, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ cảm thấy sự áp lực từ Huyền Thiên Xích, khiến chúng mất đi khả năng phản kháng.
Tất nhiên chỉ bao hàm từ Tứ Giai yêu thú trở xuống, nếu như là yêu thú Tứ Giai thì pháp bảo này đối với bọn nó xem như vô dụng.
Điều kỳ lạ là loài yêu thú xinh đẹp như thế này lại bị trấn áp dưới Tứ Giai Huyền Thiên Xích, có lẽ nó đã suy yếu đến mức cùng cực..
Mộc Chiến thấy vậy, có gắng hít sâu một hơi để trấn giữ tinh thần, sau đó hướng Hô Tài nói:
“Yêu thú ta muốn chính là nó. Ngươi mau tháo xích ra cho nó đi.”
Hô Tài quan sát, nhưng điều kỳ lạ là hắn không tỏ ra kinh ngạc với nét đẹp kinh hồn của con chim nhỏ kia, mà trong hắn chỉ thấy một yêu thú như vô hình vô dạng, chỉ có màn sương trắng bao phủ xung quanh.
Hắn thầm nghi hoặc, tên này có bệnh à? Khi không muốn đòi yêu thú này..
Thậm chí hắn còn không biết đây có phải là yêu thú không nữa.. nếu Thành Chủ không đem về thì hắn cũng không đem vào Vong Mệnh Đài làm gì.
“Ngươi thật sự muốn nó?!” Hô Tài muốn khẳng định hỏi lại Mộc Chiến một chút.
Mộc Chiến gật mạnh đầu:
“Đúng, giá cả như thế nào? Ngươi nói!”
Hô Tài thấy thần sắc Mộc Chiến khẽ đổi khi hắn thấy yêu thú này, Hô Tài biết chắc rằng Mộc Chiến ít nhiều cũng đang bị kích động, hắn rõ ràng thật sự muốn yêu thú này.
Nhưng Mộc Chiến quá kín kẽ, nét kích động chỉ mới loé lên thì lập tức bị hắn che giấu đi, Hô Tài cũng không biết Mộc Chiến đến cùng là như nào
Nhưng Hô Tài bản năng thương buôn trỗi dậy, mặt đê hèn một chút nói:
“Ừmmm.. như đã nói, đây là yêu thú Tứ Giai sơ kỳ, thực lực của nó rất mạnh mẽ, nó có khả năng…” Hô Tài định bốc phét một lát, sau đó chợt nhớ ra hắn làm gì biết con yêu thú này đâu cơ chứ, làm sao biết khả năng của nó làm gì.
“Không, không cần biết nó có khả năng gì, chỉ cần biết nó là yêu thú Tứ Giai, giá cả năm trăm vạn linh thạch trung phẩm!”
Hô Tài run rẩy nọng mỡ dưới cằm, hiển nhiên chính hắn cũng bị kích động khi nói ra giá tiền ấy.
Mộc Chiến khẽ nhíu mày, cái giá năm trăm vạn linh thạch trung phẩm này đối với yêu thú Tứ Giai thì quả là có hơi đắt một chút..
Nhưng có giảm giá đi chăng nữa, Mộc Chiến hắn cũng không có đủ linh thạch.. hắn chỉ còn đâu đó trên dưới ba mươi vạn linh thạch trung phẩm mà thôi.
Ba mươi với năm trăm… phải giảm giá đến bao nhiêu chứ..
Chợt, Mộc Chiến để ý lại con chim nhỏ kia, hắn cười nhạt:
“Hô Tài tổng quản, ta thấy có chút vấn đề nhỏ ở đây..”
Hô Tài nghe vậy, liền cảm giác một chút không ổn, sau đó nghe Mộc Chiến nói: “Yêu thú này đâu phải Tứ giai, nó là Nhất giai yêu thú cơ mà!”
“Ta còn không hiểu tại sao các người lại dùng tận Huyền Thiên Xích để giam giữ một con Nhất giai yêu thú a..!”
Hô Tài nghe vậy liền bực tức lên tiếng:
“Ngươi mắt mù hả, rõ ràng là nó..!”
Hắn vừa nói vừa chỉ về phía yêu thú mỹ lệ kia, sau đó như chợt nhận ra cái gì mà hắn lập tức ngậm miệng..
Này..
Yêu thú Nhất giai thật sao?
Sao Thành Chủ nói nó là Tứ giai yêu thú cơ mà..
Sao Hô Tài hắn lại cảm nhận đúng là Nhất giai thế này?
Hô Tài kinh nghi, liền bước đến gần kiểm tra thật kỹ lưỡng. Nào ngờ nó quả thật là yêu thú Nhất giai..
Hô Tài cảm thấy không đúng, liền muốn báo cho Thành Chủ biết về vấn đề này..
Nhưng khi hắn định báo, hắn chợt nhận ra.. nếu như hắn báo cho Thành Chủ, việc Hô Tài hắn lén nhận Phục Huyết Đan của Mộc Chiến rồi dẫn hắn vào đây sẽ bị lộ..
Đến lúc đó, Thành Chủ sẽ nướng sống hắn mất..
Hô Tài đau đầu một phen, chuyện này xử lý như thế nào..
Mộc Chiến thấy tên Hô Tài cứ nhăn mặt cau mày mãi mà không chịu thả con yêu thú này ra, hắn suy ngẫm lý do.
Đoán được tại sao Hô Tài hắn đắn đo như vậy, Mộc Chiến âm trầm cân nhắc..
Nếu cần thiết, có phải nên đại náo một trận Vong Mệnh Đài không a..
Dù thế nào thì Linh Anh Cảnh hắn cũng không ngán một chút nào, Thành Chủ đến đây chỉ có nước bị Mộc Chiến hắn đập mà thôi..
Nhưng, cuối cùng, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Hô Tài cũng phất tay, giải phóng hoàn toàn Huyền Thiên Xích trên người yêu thú.
Ngay lập tức, con chim nhỏ ấy liền phát ra một tiếng thét thanh thoát, tựa như âm thanh của thiên địa.
Đôi cánh bạc vụt mở ra, phát ra ánh sáng chói lòa tựa ngân quang, và không chút do dự, nó lập tức lao vào lòng Mộc Chiến với tốc độ tựa thiểm điện.
Như một dải lụa bạc rực rỡ, nó bay vút đến Mộc Chiến, cánh chim mềm mại vỗ nhẹ khiến linh khí xung quanh bùng nổ thành những làn sóng năng lượng, uyển chuyển như suối chảy.
Đôi mắt của nó rạng ngời với ánh sáng ấm áp, như truyền tải một niềm tin tuyệt đối và tình cảm sâu nặng đến người trước mặt.
Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Chiến cảm thấy thụ tâm mình chợt dâng lên một cỗ cảm giác khó tả, vừa là sự kinh ngạc, vừa là một sự liên kết mật thiết nào đó giữa hắn và yêu thú này.
Hô Tài đứng cạnh bên, cũng bị chấn kinh trước màn này, hắn không nghĩ con yêu thú Nhất giai này lại kích động đến như thế..
Nhưng đây cũng coi như là tín hiệu tốt cho Hô Tài hắn, vì Mộc Chiến hắn đúng là vì yêu thú này mà đến, có lẽ hắn không muốn gây hoạ gì cho Vong Mệnh Đài.
Hô Tài lên tiếng:
“Thôi, do có sơ suất, nên ta xem phân lượng ba viên Phục Huyết Đan của ngươi, ta chỉ bán con yêu thú này với giá mười vạn linh thạch trung phẩm!”
Mộc Chiến mặt đầy quái gỡ nhìn Hô Tài.
Ngươi nói giá đó lại quá cao cho một yêu thú Nhất giai rồi đấy..
Nhưng Mộc Chiến hắn không muốn đôi co với Hô Tài, lập tức vung tay mười vạn linh thạch hạ phẩm cho hắn.
Mộc Chiến chỉ muốn lập tức mang con chim nhỏ này rời khỏi đây ngay mà thôi.
Bởi vì ngay sau khi nó lao vào lòng Mộc Chiến, nó liền ngủ thiếp đi rồi.. hẳn là nó chịu trọng thương rất lớn a..