Thần Thụ Chí Tôn

Chương 219: Tiểu Bạch Điểu (2)



Sau khi thu được con tiểu bạch điểu thần bí ấy, thụ tâm Mộc Chiến không còn rung động kịch liệt nữa.

Mộc Chiến hiểu, rõ ràng thụ tâm của hắn là vì hướng con tiểu bạch điểu này mà đến.

Do vậy, sau khi thu xong, Mộc Chiến hắn liền rời đi Vong Mệnh Đài.

Hô Tài cũng không giữ lại hắn làm gì, thuận mua vừa bán, chỉ có điều, trong ánh mắt của hắn có chút sầu lo..

Aiz, chắc chỉ còn nước đành nói Thành Chủ ngươi bị nhầm mà thôi.

Cùng lắm bị nện một trận thôi, không hẳn là lột một lớp da a..

….

Rời khỏi Vong Mệnh Đài, Mộc Chiến lập tức hướng bước đến khách điếm Vân Lai Cư, nơi nổi danh bởi sự kín đáo và yên tĩnh, rất thích hợp cho những kẻ hành tẩu giang hồ cần chốn nghỉ ngơi không bị dòm ngó.

Vân Lai Cư nằm khuất bên trong một con phố nhỏ nhưng lại có phong cảnh hữu tình, cây cối rợp bóng và dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co, tạo nên một không gian thanh bình hiếm có giữa lòng đô hội náo nhiệt.

Bước vào trong khách điếm, Mộc Chiến lập tức cảm nhận được bầu không khí thoải mái, từng tiếng chim hót ríu rít hòa với hương thơm của các loại dược thảo, khiến tâm trí người ta như được gột rửa, nhẹ nhàng và bình thản hơn.

“Kính chào khách quan đã đến Vân Lai Cư! Kính hỏi ngài muốn phòng như thế nào?”

Tại quầy tiếp đón, một tiểu nhị nhanh chóng đến chào đón, ánh mắt đầy kính cẩn khi nhìn thấy khí chất trầm ổn và thần thái lạnh lùng của Mộc Chiến.

Mộc Chiến nhàn nhả đáp:

“Cho ta một phòng nào còn trống là được..”

Hắn cũng không cần thiết phải ở một phòng phải xa hoa tráng lệ làm gì cả, làm thế dễ bị chú ý lắm..

“Được, đây là thẻ phòng của khách quan, mời ngài!”

Tiểu nhị lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Mộc Chiến. Chiếc thẻ phòng làm từ gỗ trầm hương quý, khắc lên hoa văn tinh xảo của Vân Lai Cư, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng dễ chịu.

“Thưa công tử, đây là thẻ phòng của ngài, phòng số mười nằm ở cuối hành lang tầng ba, là nơi yên tĩnh nhất của khách điếm chúng tôi,” tiểu nhị khẽ cúi đầu, cung kính nói. “Nếu có bất kỳ điều gì cần hỗ trợ, xin cứ gọi cho bọn tiểu nhân.”

Mộc Chiến gật đầu, nhận lấy thẻ phòng, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt đầy cung kính của tiểu nhị, sau đó không nói thêm lời nào mà lặng lẽ bước đi, bóng lưng dần khuất sau những dãy hành lang thoáng đãng.

….

Khi bước vào gian phòng, Mộc Chiến lập tức cảm nhận được sự tinh tế và trang nhã trong từng chi tiết.

Gian phòng này được thiết kế với vẻ thanh tịnh hiếm có, ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu vào tạo thành những vệt sáng nhẹ nhàng trên nền gỗ trầm hương bóng loáng.

Trong phòng, một bàn trà nhỏ đã được bày sẵn bên cửa sổ, cạnh đó là vài cuốn sách cổ tựa lên nhau, tạo cảm giác như đây không chỉ là nơi nghỉ ngơi, mà còn là chốn để người tu hành lắng đọng tinh thần.

Trên bàn, hương đàn thầm lặng tỏa ra từ lư hương, mùi hương trầm ấm như trấn an lòng người, xua tan mọi mệt mỏi và phiền muộn.

Mộc Chiến đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm, hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào của phố thị bên ngoài.

Bên trong căn phòng thoáng đãng, các loại bố trí đều gợi lên vẻ giản dị mà thanh cao, thích hợp để điều tức và tĩnh tâm.

Mộc Chiến chậm rãi ngồi xuống bên bàn trà, hít sâu một hơi.

Tâm tình dần trở nên nhẹ nhõm, tựa như mọi sự xao động trong lòng đều tan biến trong bầu không khí tĩnh mịch này.

“Nơi này đúng thật là có thể thư giãn a..!”

Mộc Chiến cảm thán một chút, sau đó pha một ngụm trà rồi thưởng thức, hương thơm thanh mát của lá trà thượng phẩm lan tỏa, như dòng suối mát lành len lỏi vào tâm can.

Nhưng Mộc Chiến hắn không có tâm tình thưởng thức, hắn chỉ tập trung vào thân ảnh con tiểu bạch điểu đang ngủ say ấy.

Lúc ấy đột nhiên yêu thú này từ Tứ giai sơ kỳ đột ngột biến thành Nhất giai sơ kỳ khi gặp Mộc Chiến, hắn cũng không thể hiểu nổi..

Giờ thân ảnh nhỏ bé ấy đang thu mình lại, đôi cánh xếp gọn gàng, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ khắc họa tinh túy của trời đất, toát lên vẻ yếu ớt mà kỳ diệu.

Mộc Chiến nhìn nó, thật sự không biết đây là loại yêu thú gì..

“Ngươi là cái gì vậy chứ..?” Mộc Chiến thì thầm một chút.

Bất ngờ, con chim nhỏ khẽ động đậy, đôi mắt xanh biếc mở ra yếu ớt, nhưng ánh nhìn trong veo như chứa đựng sự sống mãnh liệt nào đó vừa bừng tỉnh.

“Rít…”

Mộc Chiến chỉ vừa ngạc nhiên còn chưa kịp phản ứng thì chim nhỏ bất ngờ vươn tới, cắn mạnh vào ngón tay hắn, một giọt máu đỏ tươi liền trào ra từ ngón tay của hắn và bị nó nuốt vào.

Giọt máu vừa vào trong cơ thể con chim nhỏ, tức khắc hòa quyện với khí tức của nó, ánh sáng yếu ớt từ đôi mắt của chim nhỏ chợt bừng lên, tựa như được rót vào nguồn sinh lực mới.

Vù vù…

Từ chiếc mỏ nhỏ bé, tiếng kêu thanh khiết vang lên, như tiếng chuông vọng lại từ cõi vĩnh hằng, hòa cùng thiên địa, khiến căn phòng lập tức phủ lên một tầng linh khí thuần khiết.

“Ngươi làm gì..”

Mộc Chiến ngạc nhiên nhìn sinh linh nhỏ bé đang hút lấy huyết mạch của hắn, nhưng hắn không rút tay lại, mà chỉ yên lặng cảm nhận, bởi vì hắn nhanh chóng nhận ra, con chim nhỏ đang muốn thành lập khế ước với hắn.

Đúng, là khế ước.

Thụ tâm của hắn bỗng chấn động, giữa hắn và con chim nhỏ tựa như hình thành một sợi dây liên kết vô hình, kết nối hai sinh mệnh lại với nhau.

Một ấn ký mờ ảo dần hiện lên trên trán Mộc Chiến, đồng thời trên trán của con chim nhỏ cũng xuất hiện một dấu ấn ánh sáng lấp lánh, tượng trưng cho một khế ước vô hình.

“Dễ dàng như vậy?” Mộc Chiến có chút bất ngờ khi nhìn khế ước giữa hắn và con chim nhỏ này.

Có lẽ, dù cho hắn hay con chim nhỏ này không có khế ước, cả hai bọn hắn đều cảm nhận được sự liên kết vô hình từ đối phương rồi..

Khế ước, chỉ là mặt hình thức mà thôi, do đó nó mới trở nên dễ dàng như vậy.

Con chim nhỏ khi khế ước hoàn thành với Mộc Chiến, nó vui mừng kêu ‘rít, rít’, khiến Mộc Chiến cũng thấy hào hứng lây.

“Sau này chúng ta sẽ cùng nhau ẩn dật nhé..” Mộc Chiến mỉm cười với con chim nhỏ, dù sao tôn chỉ của hắn là sống ẩn dật cho đến khi nào đủ thực lực khinh thường tất cả kẻ muốn ngấp nghé Thiên Mệnh Nguyên Chủng.

Nhưng con chim nhỏ lúc này như biến thành một ‘người’ khác, nó không còn dáng vẻ kích động như lúc gặp Mộc Chiến nữa.

Mà bây giờ, gương mặt nó lại toát lên vẻ phong vân khinh đạm, nằm dài ra trên bàn, nó cong một chân lên, điệu bộ giống một mỹ nữ đang nằm vậy.

“…”

Mộc Chiến chấn kinh một chút trước hành động của nó, cái này thay đổi cũng quá nhanh đấy nha..

Chợt đôi cánh nhỏ bé của nó chỉ chỉ vào ngực của mình, như đang muốn kêu Mộc Chiến làm gì đó.

Hắn khẽ vuốt cằm, suy nghĩ một hồi liền đậ tay chợt hiểu:

“Ngươi muốn ta đặt tên sao?!”

Con chim nhỏ khẽ phất cánh, ánh mắt đạm nhiên nhìn Mộc Chiến, nhưng sâu trong đó có loé lên một tia hi vọng.

“Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch!” Mộc Chiến thấy con chim nhỏ này lông trắng như tuyết vậy, có lẽ Tiểu Bạch sẽ rất hợp với nó.

“Rítttt…ríttt!”

Nhưng con chim nhỏ đứng phốc dậy, bay thẳng lên vai của Mộc Chiến mà mổ liên tục về phía má của hắn, đồng thời cất tiếng kêu chói tai, như thể muốn thể hiện sự bất mãn của mình.

“Ầy ầy, được rồi, để ta nghĩ..” Mộc Chiến cười khổ lắc đầu, sao con chim này có vẻ khó chiều vậy chứ..

“Ngươi thích tên gì?!” Sau một hồi nghĩ không ra, Mộc Chiến hỏi thẳng.

Dù nó không nói được, nhưng nó hiểu được Mộc Chiến nói gì, chỉ cần biểu lộ một chút thì Mộc Chiến liền biết được.

Quả nhiên, nghe vậy, con chim nhỏ liền mắt sáng lên, lập tức vung cánh chỉ thẳng vào thụ tâm của Mộc Chiến.

Mộc Chiến nghi hoặc một chút, chỉ vào thụ tâm làm gì? Trong đó có cái gì sao..

Thụ tâm thì có một nhành cây to lớn với hai trăm mười lá có màu, và bảy trăm chín mươi lá được được khôi phục bởi Cổ Tự - Lâm.

Bên cạnh Cổ Tự - Lâm là Phệ Sinh Mộc Diễm đang rực cháy trên ngọn của nhành cây.

Và dưới gốc cây là lục sắc kén, nơi mà Mộng Linh Nhi ngủ say trong đó..

Mộc Chiến suy ngẫm một chút:

“Ngươi biết trong thụ tâm ta có gì?”

Con chim nhỏ không ngần ngại gật đầu, làm Mộc Chiến giật mình một cái.

Quái!

Rất kỳ quái!

Thụ tâm của Thiên Mệnh Nguyên Chủng làm sao có ai nhìn thấy trong đó được chứ..

Đó là một không gian siêu cấp, dù có cường đại như thế nào cũng không thể thăm dò được trong thụ tâm của Mộc Chiến có gì a..

Sao con chim nhỏ này lại làm được chứ..

Mộc Chiến âm thầm vuốt cằm, hắn cũng không biết tại sao nữa.. con chim nhỏ này quá thần bí, những gì liên quan đến nó, Mộc Chiến cứ như một thằng ngốc vậy.

Nhưng dù vậy, nó là đồng minh của Mộc Chiến hắn nên hắn cũng không lo lắng quá nhiều.

Hắn hỏi:

“Ngươi muốn Cổ?”

Con chim nhỏ ấy lắc đầu, đôi cánh chỉ chỉ về phía bên cạnh, nơi mà Phệ Sinh Mộc Diễm đang cháy.

“Ý ngươi là Diễm?” Mộc Chiến hỏi.

Con chim nhỏ ấy gật đầu, đúng là nó muốn lấy tên đầu là Diễm.

Sau đó, con chim ấy liền ngồi xếp bằng thổ nạp, hai mắt nhắm hờ, nhìn không khác gì một nhân loại đang tu luyện.

Mộc Chiến thấy có vẻ khá vui, hào hứng chơi đùa với nó:

“Ừmmm.. tu luyện..? Tu sao? Diễm Tu?”

Diễm Tu? Tên gì mà nghe kì cục vậy a..

Hiển nhiên, nghe tên Diễm Tu liền khiến con chim nhỏ ấy lắc đầu.

“Vậy.. tu luyện.. tu luyện? Diễm Luyện sao? Cũng không ổn..”

Mộc Chiến vuốt cằm đoán già đoán non, sau đó vỗ tay một cái:

“Diễm Tiên!”

Con chim nhỏ nghe vậy, liền mở mắt gật đầu, nét mặt nó có chút hào hứng khi Mộc Chiến đoán trúng tên thứ hai mà nó muốn.

Mộc Chiến cảm thán một chút, thì ra nó muốn nói đến tu tiên a..

Xong, nó lấy một cái cánh chỉ chỉ vào từng chiếc lông vũ của mình.

Lần này thì Mộc Chiến không thể đoán sai được nữa rồi..

Hắn hào hứng kêu một tiếng:

“Ta đã hiểu.. từ giờ ngươi sẽ là Diễm Tiên Vũ!”