Rời khỏi Nguyệt Khí Các, Mộc Chiến trở về lại Vân Lai Cư.
Lúc này trước mặt Mộc Chiến là Thiên Thanh Mộc Giáp, Thanh Mộc Quyền Sáo và Thanh Mộc Nhất Dạ.
Hắn hít sâu, tay trái châm một giọt máu tươi, nhỏ thẳng xuống mặt giáp.
Giọt máu vừa rơi xuống, Thiên Thanh Mộc Giáp lập tức rung lên khẽ khàng, tỏa ra một ánh sáng lục nhạt.
Ánh sáng ấy bao trùm cả căn phòng, mang theo cảm giác bình yên nhưng ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng.
Từng mảnh giáp mộc sắc lấp lánh của Thiên Thanh Mộc Giáp lặng lẽ tách ra, rồi dần dần lan tỏa ra, bao bọc lấy cơ thể Mộc Chiến.
Giáp không tạo nên cảm giác nặng nề mà trái lại, nó nhẹ nhàng như làn gió, hoàn toàn hòa nhập với cơ thể hắn, tựa như một lớp da thứ hai.
Lớp giáp mộc sắc nhanh chóng biến mất khỏi bề ngoài, ẩn mình khéo léo dưới lớp y phục của hắn, không để lộ chút dấu vết nào.
Nhưng sâu bên trong, Mộc Chiến có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh và sự bảo vệ kiên cố từ nó, như một lá chắn vô hình luôn sẵn sàng đáp ứng theo ý niệm của hắn.
Mộc Chiến hài lòng, với Thiên Thanh Mộc Giáp, lại thêm khả năng trị thương của hắn, những đòn tấn công của Linh Anh Cảnh không là vấn đề.
“Tốt rồi.. giờ đến Thanh Mộc Quyền Sáo..”
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đôi quyền sáo, châm một giọt máu tươi từ đầu ngón tay thấm vào bề mặt thanh mộc.
Giọt máu thấm đến đâu, quyền sáo tức thì tỏa ra ánh lục quang chói mắt, như thức tỉnh từ giấc ngủ ngàn năm.
Quyền sáo rung lên nhè nhẹ, từng nhịp đập như hòa chung với nhịp tim của Mộc Chiến, báo hiệu sự kết nối đã bắt đầu hình thành.
Mộc Chiến lập tức cảm nhận một luồng sức mạnh uy mãnh truyền thẳng vào cánh tay mình, như thể có dòng suối mát lành, đầy sinh lực đang từ quyền sáo lan tỏa khắp cơ bắp, khiến đôi tay hắn trở nên mạnh mẽ, dẻo dai hơn bao giờ hết.
Lớp vân mộc khắc trên quyền sáo tỏa sáng, từ từ lan lên da thịt hắn, tạo thành những đường mạch xanh bí ẩn, tựa như gân mạch của cây cổ thụ đang truyền sức mạnh vào từng khớp xương của hắn.
Khi hoàn toàn nhận chủ, Thanh Mộc Quyền Sáo lập tức thu mình lại, gọn gàng ôm lấy tay hắn, vừa vặn đến kinh ngạc.
“Khá tốt đấy..”
Mộc Chiến nắm chặt tay, cảm nhận sự kiên cố và sức mạnh từ đôi Thanh Mộc Quyền Sáo có chút hài lòng.
Nếu có thêm đôi quyền sáo, Mộc Chiến hắn không cần phải so tốc độ với Linh Anh Cảnh nữa..
“Cuối cùng thì..”
Mộc Chiến nhìn qua Thanh Vân Mộc Hài, Mộc Chiến nhỏ một giọt máu thấm vào bề mặt.
Lập tức, đôi giày phát ra ánh lục quang, từng tia sáng nhỏ như những mạch sống len lỏi vào giày, rồi dần thấm nhập vào da thịt hắn.
Một dòng năng lượng mát lành lan tỏa, cảm giác như đôi chân hắn trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát hơn hẳn, tựa như chỉ cần một cái nhún chân cũng có thể băng qua ngàn trượng.
Khi quá trình nhận chủ hoàn tất, Mộc Chiến thử bước nhẹ, lập tức cảm nhận được sức mạnh vô biên của đôi giày.
Thanh Vân Mộc Hài không chỉ giúp hắn di chuyển nhanh hơn gấp bội mà còn ẩn chứa một khả năng đặc biệt: làm giảm trọng lực và tăng độ linh hoạt của mỗi bước đi.
Với đôi giày này, hắn có thể di chuyển như bóng đêm, nhanh nhẹn và khó lường, như gió thoảng qua lá, không để lại chút dấu vết nào.
Mộc Chiến hài lòng nhìn ba pháp bảo của hắn, với ba vật này hắn hoàn toàn đủ lực để chiến với Linh Anh Cảnh tu sĩ rồi, thêm cả Huyết Ngục Quan thì có thể đánh chết luôn cũng không phải là khó..
Vươn vai một cái, Mộc Chiến xếp bằng trên bồ đoàn tĩnh tâm điều tức, để khí huyết lưu chuyển thông thuận, nội tức vững chắc.
Mộc Chiến khẽ nhắm mắt, đưa tâm trí vào trạng thái không tịch, tựa như một hồ nước yên ả.
Hắn biết rằng chuyến đi Huyết Ảnh Bí Cảnh sắp tới ắt sẽ không hề yên ổn, do đó, thân thể và tinh thần hắn phải đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất.
….
Sau hai ngày lặng lẽ tĩnh tu, Mộc Chiến dần thu liễm linh khí, đôi mắt nhắm nghiền cũng từ từ hé mở.
Ánh mắt hắn lúc này tựa như hồ nước sâu thẳm, không một gợn sóng, mang theo sự sắc bén mà bình thản, đầy vững vàng.
Thụ tâm của Mộc Chiến bây giờ cũng đã hình thành được hai trăm mười lăm chiếc lá, cũng không xê dịch nhiều thực lực trước khi đến Tuyết Nguyệt Thành.
Hắn cảm nhận từng bảo vật đang dung hợp hoàn toàn vào khí tức của mình, Thiên Thanh Mộc Giáp ẩn hiện dưới lớp y phục, Thanh Mộc Quyền Sáo bao bọc đôi tay, và đôi Thanh Vân Mộc Hài vừa vặn nhẹ nhàng ôm lấy chân, giúp hắn tựa như gió, nhẹ nhàng mà vững chãi.
Nhẹ nhàng đứng dậy, hắn hít một hơi sâu, đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt đầy cương nghị.
“Đến lúc rồi..”
Mộc Chiến thì thào một tiếng, sau đó rời Vân Lai Cư để đến Nguyệt Khí Các, nơi hắn có hẹn với Tống Vũ Hà.
….
Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời chuyển sang sắc tím mộng mị, những vì sao bắt đầu hiện lên như những viên ngọc quý trên nền vải đen.
Mộc Chiến đứng trước Nguyệt Khí Các, ánh đèn vàng từ bên trong hắt ra, chiếu rọi không gian xung quanh, tạo nên một không khí huyền ảo, đầy bí ẩn.
Không lâu sau, cánh cửa Nguyệt Khí Các mở ra, để lộ hình ảnh Tống Vũ Hà đang đứng bên trong.
Tống Vũ Hà trong đêm tối này tựa như một nàng tiên giáng trần, y phục nàng mặc khác hẳn so với những lần trước.
Nàng khoác lên mình một bộ váy dài màu xanh lam, tôn lên làn da trắng ngần và mái tóc đen huyền.
Chiếc váy ôm sát cơ thể, từ ngực kéo dài xuống dưới, mang lại sự thanh thoát mà không kém phần quyến rũ.
Những đường nét trên bộ y phục khéo léo tôn vinh dáng vẻ dịu dàng của nàng, như dòng suối uốn lượn giữa cánh rừng.
Áo choàng nhẹ nhàng phủ bên ngoài, khiến Tống Vũ Hà thêm phần huyền bí, như một bóng ma trong đêm, thu hút mọi ánh nhìn.
Khi nàng di chuyển, tà áo bay bay theo gió, tạo nên những hình ảnh vô cùng mỹ lệ, như một cảnh sắc thoát tục trong bức tranh thiên nhiên.
Mộc Chiến thở dài, đúng là một mỹ nữ hoạ quốc ương dân, đi cạnh nàng không biết sẽ vướng vào chuyện gì không đây nữa..
Khi Mộc Chiến đang quan sát nàng, “Mộc Chiến,” Tống Vũ Hà lên tiếng, giọng nói ấm áp như dòng nước suối, “Ngươi đến rồi.”
Mộc Chiến gật đầu, sau đó nhìn sang một hướng:
“Huyết Nguyệt sắp xảy ra rồi, đi luôn chứ?”
Tống Vũ Hà thấy Mộc Chiến chẳng quan tâm gì đến vẻ đẹp của mình, nàng hừ một tiếng, đúng là tên đầu gỗ..
“Đi thôi!”
Tức thì, Tống Vũ Hà dùng hết tốc lực hướng về ngoài Tuyết Nguyệt Thành mà bay đi, không thèm để ý Mộc Chiến hắn.
Mộc Chiến nga một tiếng, bà nương này lại làm sao nữa đây.. Tính khí thật thất thường..
Nhưng mà một Linh Anh Cảnh sơ kỳ như nàng dù nhanh nhưng đối với Mộc Chiến thì không là gì cả.
Mộc Chiến âm thầm cười khổ, lập tức vận dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ và Thanh Vân Mộc Hài đuổi theo.
Một cỗ linh lực bao bọc lấy đôi chân của Mộc Chiến, Thanh Vân Mộc Hài phát sáng lên, theo hướng Tống Vũ Hà mà bay đi.
Tống Vũ Hà bay đằng trước, Mộc Chiến thì đuổi theo đằng sau, nhưng tốc độ của hắn có chút chậm chạp, thần sắc đầy mệt mỏi, mồ hôi toát khắp người.
Tống Vũ Hà thấy vậy liền bật cười khanh khách, cố ý giảm tốc độ lại để cho Mộc Chiến bắt kịp nàng, trêu chọc nói:
“Ngươi yếu như vậy, liệu có thể bàn giao cho ta Thiên Linh Đan không?”
Mộc Chiến nghe vậy, liền thở dài, nhưng vẫn vỗ ngực đảm bảo:
“Các chủ cứ yên tâm, dù tại hạ thực lực không mạnh nhưng chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.”
Tống Vũ Hà nghe vậy khẽ nhếch nhẹ hàng mi, sâu trong ánh mắt loé lên một suy nghĩ khác thường nhưng nàng cũng không để lộ điều gì cả.
Nàng khẽ che miệng cười khúc khích, yêu kiều nói:
“Tốt, đừng hòng hắc đồ của bổn công–, à bổn toạ, nếu không ngươi tới số rồi.”
Mộc Chiến nghe Tống Vũ Hà nói, hắn cảm giác có chút gì đó kỳ kỳ ở đây, nhưng thấy nữ nhân này cũng không có gì quá khác thường, hắn liền tiếp tục bám theo nàng.