Dù nghĩ vậy, những chúng cường giả của Huyền Nguyên Đại Lục đều chắp tay với Lôi Tịch Vân:
“Ngọc Linh của Băng Nguyệt Cung bái kiến Lục Nguyên Soái.”
“Thiên Tinh Thông của Thiên Tinh Hội bái kiến Lục Nguyên Soái.”
“Long Huyền của Hoả Long Môn bái kiến Lục Nguyên Soái.”
“Hắc Tâm Nguyệt của Hắc Tâm Đạo bái kiến Lục Nguyên Soái.”
“Thuỷ Hàn của Thuỷ Sa Tông bái kiến Lục Nguyên Soái.”
Mộc Chiến và Tống Vũ Hà cũng chắp tay bái kiến Lôi Tịch Vân như những cường giả khác.
Lôi Tịch Vân khẽ gật đầu, phất tay:
“Chư vị miễn lễ!”
Lôi Tịch Vân cũng không lãnh đạm với các vị cường giả đứng đầu của các thế lực lớn trên Huyền Nguyên Đại Lục, bởi vì bọn họ là người trấn giữ hậu phương của đại lục.
Mà trong Huyền Nguyên Quan Trường cũng có rất nhiều tu sĩ đến từ thế lực của bọn họ, tạo nên một cửa ải mạnh mẽ ngăn chặn sự xâm lược của Độc Giáo.
Đặc biệt, năm thế lực lớn này đều có một vị Nguyên Soái làm thống lĩnh một phương, duy Lôi Tịch Vân nàng không thuộc bất kỳ thế lực nào.
Do vậy, Lôi Tịch Vân cũng phải nể mặt một chút mấy vị Nguyên Soái trong Huyền Nguyên Quan Trường, về tư về công đều nên vậy..
….
Sau khi cường giả chào hỏi nhau, không qua bao lâu, huyết nguyệt hạ tràng, bầu trời bị nhuộm màu đỏ thẫm như máu, ánh sáng từ mặt trăng tạo nên những bóng đổ kỳ dị trên mặt đất.
Những đám mây nhẹ nhàng trôi qua như những bóng ma, tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt và bóng tối xen lẫn, tạo nên không gian huyền bí.
Cảm giác như có điều gì đó huyền ảo, vượt qua mọi quy luật tự nhiên đang diễn ra.
Khi ánh trăng đỏ rực hạ xuống, không khí trở nên nặng nề, như thể mọi sinh vật đều cảm nhận được sức mạnh to lớn của tự nhiên đang chuẩn bị bùng nổ.
Thời khắc huyết nguyệt hạ tràng, một cánh cửa không gian dần mở ra, dẫn vào Huyết Ảnh Bí Cảnh.
Lôi Tịch Vân lúc này vung tay, đánh một đạo pháp quyết vào cánh cửa không gian ấy, miệng niệm chú.
Ánh sáng từ cánh cửa tỏa ra như những tia lửa, với hơi lạnh thấu xương, khiến không khí xung quanh trở nên đặc quánh.
“Đã đến lúc, bổn toạ chúc chư vị may mắn, có được thu hoạch lớn!”
Lôi Tịch Vân nói lớn, nàng phụng mệnh Trảm Độc Tư Lệnh đến để khai mở Huyết Ảnh Bí Cảnh, nhưng cũng không tiếc gì lời chúc phúc.
Huyết Ảnh Bí Cảnh mặc dù là nơi chôn thân của nhiều Nguyên Thần Cảnh của Độc Giáo, trong đó chưa vô vàn hung hiểm, nhưng bên cạnh đó cũng rất nhiều cơ duyên, có thể giúp Linh Anh Cảnh tu sĩ ở đây tăng trưởng thực lực mạnh mẽ.
Nếu như có người nào đạt được cách thức đột phá Nguyên Thần Cảnh, lúc đó bọn họ có thể trở thành tồn tại sánh ngang với nàng, cũng có thể trở thành một Nguyên Soái khác, địa vị như nàng vậy..
Do vậy, đây cũng là một trong những lý do mà Lôi Tịch Vân cũng không lãnh đạm với bọn họ.
Các cường giả của các thế lực nghe vậy, liền chắp tay với Lôi Tịch Vân, sau đó từng người lập tức bước vào cánh cổng không gian để tiến vào Huyết Ảnh Bí Cảnh.
Mộc Chiến và Tống Vũ Hà cũng không chậm trễ, nhanh chóng theo sau tiến vào.
Nhưng trong khoảnh khắc bước qua ngưỡng cửa bí cảnh, Mộc Chiến đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang khóa chặt lên thân mình.
Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết rõ chủ nhân của ánh nhìn kia chính là Lôi Tịch Vân, hắn cảm nhận được ánh mắt của Lôi Tịch Vân nhìn về phía hắn, ánh mắt đó có chút hiếu kỳ, có chút tò mò, có chút ngạc nhiên.
Hắn tỏ ra bình thản, nhưng lòng cũng ẩn ẩn một chút nghi hoặc, tự hỏi Lôi Tịch Vân này sao lại để ý đến hắn.
Nhưng thấy cũng không có gì, Mộc Chiến cũng không tiện hỏi, dù sao đi nữa, hắn không muốn gây thêm phiền phức, cũng không có ý định trở thành tâm điểm.
Cả hai nhanh chóng tiến sâu vào trong bí cảnh, bỏ lại ánh mắt đầy bí ẩn của Lôi Tịch Vân phía sau.
Lôi Vân Tịch thấy tất cả tu sĩ đều đã biến mất vào trong Huyết Ảnh Bí Cảnh, nàng cũng phất tay, biến mất khỏi khu vực này.
….
Ngay khi các cường giả lần lượt tiến vào Huyết Ảnh Bí Cảnh, ở một khoảng cách không xa, những bóng đen lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.
Mỗi người đều khoác trên mình hắc y kín đáo, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh như ưng, đầy sát khí.
Những kẻ này không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tựa như hòa làm một với màn đêm tĩnh mịch, nhưng linh áp cường hãn của họ lại như đè nén không khí xung quanh, khiến cho cả không gian ấy trở nên ngột ngạt.
Những ánh mắt của họ đều hướng về phía cánh cổng Huyết Ảnh Bí Cảnh, nơi các cường giả đang lần lượt tiến vào, dõi theo từng bóng hình mà không bỏ sót bất kỳ ai.
Bọn hắn không vội vã, không hành động lỗ mãng, nhưng sát ý toát ra từ đội hình ấy đã sớm báo hiệu đây không phải là những kẻ sẽ bỏ qua cơ hội tàn sát trong bí cảnh.
Dường như tất cả chỉ đang đợi thời cơ thích hợp, chờ đợi một khoảnh khắc hỗn loạn để tung ra đòn trí mạng, khiến cho huyết nguyệt đêm nay càng thêm nhuốm màu thê lương.
Trong đám người đó có hai thân ảnh, Tiêu Lãng của Tiêu gia và Bạch Liên Hàn, Thành Chủ của Tuyết Nguyệt Thành.
Lúc này, cả hai người bọn hắn kính cẩn chắp tay về phía một thân ảnh bí ẩn đang đứng lặng lẽ trong bóng tối.
Hắn khoác trên mình một bộ bào màu lục thẫm, sắc vải âm u như bóng rừng sâu, tựa như hấp thu cả ánh trăng lạnh lẽo.
Độc khí mờ ảo lan ra từ y phục, tạo thành một màn sương độc vây quanh, khiến ngay cả những cường giả cũng phải lùi bước e dè.
Kẻ này chỉ thoáng động nhẹ, nhưng từng cử chỉ đều toát lên sự âm hiểm khó lường, như thể y chỉ cần nhấc tay là có thể phóng độc thủ xuyên qua mọi phòng ngự.
Trong ánh mắt của y, sát khí nhàn nhạt lướt qua, cho thấy dã tâm và sự lãnh khốc của một kẻ độc đạo.
“Đại nhân, Huyết Ảnh Bí Cảnh đã mở, chúng ta tiến vào chứ?!” Bạch Liên Hàn lên tiếng, khí tức Linh Anh Cảnh đỉnh phong lan tràn ra ngoài.
Thân ảnh mặc bào lục thẫm chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt ẩn trong màn độc khí ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Y nói chậm rãi, giọng khàn khàn như nhưng cũng nghe ra giọng nữ nhân:
“Huyết Ảnh Bí Cảnh… lần này, bổn tọa đã chuẩn bị kỹ càng. Các ngươi phải nhanh chóng thực hiện được kế hoạch, đã rõ chưa?”
Độc khí quanh thân y nhẹ nhàng lan tỏa, pha trộn với sương mờ trong đêm, như một lời cảnh báo âm hiểm dành cho bất kỳ kẻ nào ngáng đường.
Chỉ một cái gật đầu của y cũng đủ để các cường giả quanh đó cảm nhận rõ quyết tâm và sự tàn độc toát ra từ sâu trong ánh mắt đen tối ấy:
“Đã rõ, thưa đại nhân.” Đám bọn họ lập tức đáp.
“Đi thôi..”
Dứt lời, thân ảnh mặc bào lục thẫm khẽ phất tay, không một tiếng động.
Trong khoảnh khắc, hàng loạt bóng người đứng quanh lập tức biến mất, như những hắc ảnh tan vào hư không.
Vẻn vẹn trong chớp mắt, từng luồng sát khí biến thành những tia u ám lướt qua bầu trời, để rồi xuất hiện lặng lẽ trước cánh cửa Huyết Ảnh Bí Cảnh.
Các thân ảnh hắc y lần lượt bước qua cánh cửa bí cảnh, như những làn khói đen tan biến vào cõi u ám, để lại không một dấu vết dù là nhỏ nhất.
Bầu không khí yên lặng đến mức lạnh lẽo bao trùm, dù những kẻ xung quanh đều là cường giả lừng danh, nhưng không một ai mảy may cảm nhận được điều gì khác thường.