Khi Mộc Chiến và Tống Vũ Hà vừa đặt chân vào Huyết Ảnh Bí Cảnh, khung cảnh trước mắt liền biến đổi, tựa như rời khỏi nhân gian, lạc vào một cõi ma mị quỷ dị.
Bầu trời đỏ rực như nhuốm màu máu, không gian ngột ngạt mang đầy áp lực, thoáng chốc như muốn bóp nghẹt mọi sinh linh bước vào.
Khắp nơi là những cổ mộc cao ngút, thân cây xù xì và đầy vết sẹo, tỏa ra tà khí nồng nặc.
Những dòng sông như ngưng đọng, có màu đen tuyền, trên mặt nước lấp ló những đốm sáng ma quái, khiến người ta rùng mình.
Hơi thở tử khí lan tràn, từng tiếng gió gào rít như oán than từ những linh hồn bị giam cầm nơi đây.
Mộc Chiến nhẹ nhàng nhìn lướt qua, ánh mắt trầm ổn như vẫn không mảy may biến sắc trước cảnh tượng quỷ dị xung quanh.
Bỗng nhiên, Mộc Chiến quay lại nhìn bên cạnh, nhưng không còn thấy Tống Vũ Hà đâu nữa.
Mộc Chiến lập tức vận thần niệm tản ra xung quanh tìm kiếm, nhưng chỉ cảm thấy không gian xung quanh như bị phong tỏa, khiến hắn không thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
“Chẳng lẽ… có cấm chế lẩn khuất ở nơi đây?” Mộc Chiến nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét nhìn khắp nơi.
Mộc Chiến thận trọng từng bước tiến lên, tay nắm chặt lấy đôi Thanh Mộc Quyền Sáo, hơn hai trăm chiếc lá lặng lẽ rung động, sẵn sàng cho bất kỳ trận chiến nào.
Bất ngờ, một trận cuồng phong gào thét, xoáy mạnh về phía Mộc Chiến.
Từng luồng khí lạnh lẽo, như dao sắc cứa qua da thịt, tràn ngập oán hận và ác ý.
Trong gió, hắn thấp thoáng thấy những hình dáng mờ mờ, tựa như ảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giữa lớp sương đỏ.
Đôi mắt âm u của chúng chiếu thẳng vào hắn, đầy vẻ oán hận và điên cuồng.
“Oán hồn!” Mộc Chiến nhận ra sự tồn tại của những vong linh chưa được siêu thoát của Độc Giáo đã bỏ mạng trong quá khứ.
Những oan hồn ấy giờ đây chỉ còn là những bóng ma lạc lõng, thù hận ngút trời, như muốn xé toạc bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào lãnh địa của chúng.
Điều đáng nói là thực lực của bọn hắn không phải là Nguyên Thần Cảnh cường giả, mà tối đa chỉ mới là Hoá Đan Cảnh tu sĩ mà thôi.
Hiển nhiên rằng, trận chiến năm xưa vang dang của Trảm Độc Tư Lệnh không chỉ giết mỗi Nguyên Thần Cảnh của Độc Giáo..
“Mộc Quang Hồi Ảnh!”
Thấy vong hồn gào thét tiến đến, Mộc Chiến không chần chừ, vung tay tung ra Mộc Quang Hồi Ảnh.
Một lớp mộc khí ngưng tụ thành quầng sáng xanh mướt bao bọc quanh thân, cản lại những luồng khí lạnh của cuồng phong.
Đạo mộc quang này không chỉ giúp hắn che chắn trước oán khí, mà còn phản hồi lại, khiến những oan hồn chấn động và tạm thời thối lui.
Nhưng bọn oan hồn không dễ dàng buông bỏ, từng bóng mờ chậm rãi ngưng tụ lại, dần trở nên rõ ràng hơn trong cơn gió rét.
Càng lúc, chúng càng đông, gào thét và nhào tới, tựa hồ muốn bao phủ lấy Mộc Chiến trong nỗi căm phẫn vô biên.
Mộc Chiến thầm nhủ, khẽ nở nụ cười lạnh:
“Mộc Kết Trường Vũ!”
Hắn không nao núng, tay phải vung lên, triệu hồi Mộc Kết Trường Vũ.
Phốc..
Phốc..
Từng mũi thương mộc sắc bén vọt ra từ mặt đất, lao thẳng vào đám oan hồn, đâm xuyên qua từng thân ảnh mờ ảo, khiến chúng rên rỉ, vặn vẹo rồi tan biến vào hư không.
Trong không gian lạnh lẽo, Mộc Chiến lặng lẽ đứng đó, gương mặt trầm ngâm nhìn những tàn ảnh đang dần tiêu tán.
Bọn hắn mặc dù là thế lực của Độc Giáo, nhưng nói cho cùng cũng không thù địch gì với hắn..
Nhưng hắn biết rất rõ, chỉ cần hắn đi vào trong lãnh thổ của Độc Giáo, không sớm thì muộn cũng bị nuốt sống..
Mộc Chiến thở dài, rời khỏi vùng đất lạnh lẽo đầy âm khí.
Tâm trí hắn giờ đây dồn vào nhiệm vụ chính truy tìm Thạch Tâm Đằng.
Từng bước tiến sâu vào vùng đất đỏ thẫm, hắn có thể cảm nhận rõ rệt linh khí trong không gian trở nên nặng nề hơn, như bị lắng đọng bởi những trận tử chiến ngày xưa.
Với sự dẫn dắt của linh thức mẫn tuệ, Mộc Chiến vận dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ kết hợp với Thanh Vân Mộc Hài, từng bước lướt đi nhanh chóng mà không gây một tiếng động, nhẹ nhàng tựa như hồn ma ẩn mình trong bóng tối.
….
Sau nửa canh giờ, Mộc Chiến đang chứng kiến một khung cảnh huyền bí và kỳ dị trải dài bất tận, những bụi cỏ đỏ như máu, từng gốc cây khô héo uốn mình, tựa như bàn tay quỷ dị vươn ra từ lòng đất, với chút sinh khí yếu ớt rơi rớt trong không gian.
Bỗng, một nguồn khí kỳ dị từ xa phát ra, hấp dẫn sự chú ý của Mộc Chiến.
Hắn nhanh chóng phát giác đó là một dấu hiệu của Thạch Tâm Đằng. Không chần chừ, hắn vận hết tốc lực, lao thẳng về phía khí tức kỳ dị ấy.
Sau một khúc quanh hẹp, hắn nhìn thấy một khu vực trũng thấp, nơi ánh sáng hắt lên từ một loài thảo dược nhỏ màu xanh đậm, mọc chênh vênh trên tảng đá lớn.
Đó chính là Thạch Tâm Đằng, khí tức kiên định và nặng nề như đá, linh khí ngưng tụ thành hình dạng mờ ảo bao quanh.
Mộc Chiến kỳ quái nhìn Thạch Tâm Đằng này một chút, dễ dàng như vậy a?
Hắn mới vào Huyết Ảnh Bí Cảnh chỉ mới được đâu đó nửa canh giờ không hơn không kém bao nhiêu, ấy vậy mà giờ đây đã tìm thấy Thạch Tâm Đằng rồi.
Mộc Chiến trấn định thần trí một chút, lập tức kích phát Vô Ngã Chân Ý, để bản thân hoà nhập vào thiên địa, lặng như nước hồ không gợn sóng, ẩn giấu hoàn toàn hơi thở.
Trên đôi mắt sâu thẳm kia lấp lánh vẻ sắc bén, hắn biết Huyết Ảnh Bí Cảnh chẳng thể nào đơn giản như vậy.
Quả nhiên, khi hắn tiến thêm một bước về phía Thạch Tâm Đằng, mặt đất dưới chân bỗng rung lên.
Một luồng sát khí đột ngột toả ra từ những tảng đá xung quanh, một u hồn lấp lóe ánh đỏ nhạt, đôi mắt trống rỗng của nó như xoáy sâu vào hắn, từng chút một thôi động tiềm thức, kéo hắn vào một thế giới hư ảo mà lạnh lẽo.
Trong cõi u minh đó, quá khứ dần hiện ra trước mắt Mộc Chiến.
Những hình ảnh mờ nhạt, ký ức tưởng chừng đã bị lãng quên, bất chợt sống dậy như ngọn lửa rực cháy giữa đêm tối.
Đâu đó hiện lên bóng dáng của những kẻ thù xưa, những cuộc chiến tàn khốc, nỗi cô độc của sinh mệnh đã tồn tại qua bao năm tháng.
Tiềm thức hắn dường như bị lạc vào trong vòng xoáy, càng chìm sâu vào cảnh tượng của quá khứ, càng khó thoát ra khỏi ma lực của u hồn ấy.
“Đây là ảo cảnh… hay là ta đang rơi vào mộng giới?” Mộc Chiến tự nhủ, đồng thời vận sức kích hoạt Vô Ngã Chân Ý, muốn gạt đi hết thảy những mộng tưởng hư ảo này.
Nhưng u hồn tựa hồ nắm giữ sức mạnh thần bí, vẫn liên tục thôi thúc những ẩn ức sâu kín trong hắn, khiến từng ký ức phai nhạt lại trở nên sắc nét và chân thực.
Một giọng nói âm u vang vọng trong đầu: “Ngươi đã quên đi… những gì đã từng hứa… những gì đã từng mất…”
Mộc Chiến hít một hơi sâu, trong lòng không hề dao động, linh thức của hắn càng lúc càng ổn định dưới ánh sáng thanh khiết của Vô Ngã Chân Ý.
Bằng tất cả ý chí, hắn gằn giọng nói nhỏ nhưng kiên định: “Chuyện đó..ta đã tự mình vượt qua..”
Trong khoảnh khắc đó, u hồn tựa hồ bị chấn nhiếp, ánh sáng đỏ yếu dần rồi tan biến như sương khói.
Cảnh tượng hư ảo biến mất, một oán hồn đang chuẩn bị cắn nuốt hắn thì Mộc Chiến nhẹ nhàng phất tay, Mộc Tinh Đại Thủ Ấn đánh ra hoá kiếp cho nó.
Khung cảnh dẫn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hắn đứng một mình trước gốc Thạch Tâm Đằng nguyên bản, lặng lẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mộc Chiến nhẹ nhàng cúi người nhặt lấy Thạch Tâm Đằng.
Cành thảo mộc màu xanh đậm, toát ra huyết khí nhè nhẹ, bề mặt óng ánh phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong không gian u tối của Huyết Ảnh Bí Cảnh, tựa như có một loại linh tính sống động.
Hắn khẽ cảm nhận, trong từng mạch Thạch Tâm Đằng dường như có dòng chảy của linh lực đang luân chuyển, như một trái tim nhỏ đang đập nhịp nhàng.