Lý Thiên cắn răng, gương mặt tái nhợt cố gắng thúc đẩy toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể để duy trì Lôi Phong Hắc Vực Trận.
Linh lực như dòng thác ào ạt chạy qua các huyệt đạo, cố gắng giữ vững sự phòng thủ, ngăn không cho Bạch Liên Hàn và Tiêu Lãng tiếp cận.
Tuy nhiên, những làn sương mù từ Bạch Nguyệt Độc Phiến của Bạch Liên Hàn càng lúc càng mạnh mẽ, cuộn tròn xung quanh hắn, lướt qua làn da như dao cắt.
Mỗi làn gió độc thấm vào cơ thể, khiến Lý Thiên cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào từ bên trong. Độc tố lan ra nhanh chóng, xâm chiếm toàn bộ khí huyết, như một con quái thú thầm lặng, hút cạn sức sống của hắn.
Cảm giác tê liệt bắt đầu từ đôi tay, chân, và lan ra khắp cơ thể, như thể các giác quan của hắn đang dần mờ đi.
Những cơn đau âm ỉ nhưng liên tục làm cho hắn không thể tập trung, cơ thể như sắp mất đi cảm giác.
Trong khi đó, trận pháp của hắn bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, những tia lôi điện quanh trận pháp trở nên mờ nhạt, dường như không còn đủ sức mạnh để chống lại sự áp đảo của đối phương.
“Hộc hộc..”
Lý Thiên mím chặt môi, sau đó hắn thở dốc mệt mỏi, máu trong cơ thể dường như đang ngừng chảy, và cảm giác lạnh lẽo càng lúc càng mạnh.
Hắn gắng gượng không để cơ thể ngã quỵ, nhưng độc tố đang tấn công trực diện, làm hắn mất đi sức mạnh, làm mọi thứ trở nên mờ mịt. Hắn không thể tiếp tục duy trì trận pháp lâu hơn nữa nếu không có biện pháp đối phó.
Tiêu Lãng từ phía bên kia, vẫn đang ra sức tấn công trận pháp bằng Thổ Chi Ý Cảnh của hắn. Cùng lúc đó, Bạch Liên Hàn phất tay lần nữa, và một làn sóng khí độc mới lại ập tới, như cơn bão tuyết lạnh lẽo cuốn lấy hắn.
Lý Thiên hít một hơi, cảm giác sức mạnh của trận pháp đang sụp đổ. Hắn biết mình không thể duy trì thêm nữa, nhưng quả thật lúc này đã là đường cùng của hắn rồi..
Hắn đã không còn lá bài tẩy nào nữa.. Lý Thiên âm thầm cười khổ trong lòng, hắn không nghĩ đến vì cố gắng diệt sát mình mà tên Bạch Liên Hàn này đến Ngũ giai pháp bảo mà cũng có được.
Ngũ giai pháp bảo, ấy vậy mà trên Huyền Nguyên Đại Lục cũng không phải hàng đại trà, mà là thưa thớt một cách đáng thương.
“Hộc..hộc..”
Mắt Lý Thiên mờ dần, chỉ còn tiếng gió rít trong tai, từng nhịp thở trở nên yếu ớt.
Hắn cảm thấy mình gần như đã bước đến bờ vực của cái chết. Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí hắn.
Cảm giác mình sắp phải bỏ mạng dưới tay hai Linh Anh Cảnh này khiến hắn không thể kiềm chế được, sự tuyệt vọng muốn nuốt chửng lấy hắn.
“Gràooooo…”
Ngay lúc đó, một tiếng gào thét bất ngờ vang lên, phá tan không khí yên lặng ngột ngạt.
Tiếng thét đó như một lời nguyền, sắc lạnh và đầy bi thương, khiến ba người đều giật mình.
Tiếng gào ấy xuyên thấu qua từng lớp không gian, vang vọng như tiếng vọng từ một linh hồn bị vứt bỏ, oan hồn không thể siêu thoát.
Cả Bạch Liên Hàn và Tiêu Lãng đều nhìn nhau, không kìm được mà quay lại nhìn về phía phát ra tiếng thét. Lý Thiên, mặc dù vẫn đang trong trạng thái cận kề cái chết, cũng phải dừng lại, ánh mắt hoang mang nhìn về oán hồn ấy.
Này.. chưa chết mà đã nhìn thấy ma sao..?
Hít..
Là ma thật đây này..
Khi Lý Thiên đang mơ màng, một bóng hình mờ ảo dần xuất hiện từ trong làn sương mù, hình dáng không rõ ràng, nhưng ánh sáng âm u lấp lánh, bao trùm trong nó như một linh hồn đầy hận thù.
Bạch Liên Hàn và Tiêu Lãng nhìn một chút, sau đó Bạch Liên Hàn liền nói đánh giá:
“Thì ra chỉ là một Linh Anh Cảnh sơ kỳ oán hồn! Để ta!”
Bạch Liên Hàn nhẹ phất tay Bạch Nguyệt Độc Phiến về phía oán hồn.
Với thực lực Linh Anh Cảnh đỉnh phong của hắn và Bạch Nguyệt Độc Phiến Ngũ giai pháp bảo, oán hồn ấy chỉ chống cự được chốc lát sau đó tan biến đi.
Sau khi oán hồn ấy biến mất, Bạch Liên Hàn định rời mắt khỏi vị trí oán hồn ấy xuất hiện, tập trung về thân ảnh của Lý Thiên thì tròng mắt của hắn vội giật ngược về lại hướng cũ, hắn âm trầm quát một tiếng:
“Là kẻ nào?!”
Lập tức, hắn vung Bạch Nguyệt Độc Phiến về phía vị trí đó, nơi mà hắn phát hiện không chỉ có mỗi oán hồn mà còn có một thân ảnh đang lấp ló.
Mộc Chiến đang đứng từ xa quan chiến hết mọi chuyện, hắn thấy toàn cảnh từ lúc Lý Thiên, Tiêu Lãng và Bạch Liên Hàn giao phong kịch liệt như thế nào, cho đến khi Lý Thiên kích hoạt Lôi Phong Hắc Vực Trận, sau đó cả đoạn Bạch Liên Hàn rút ra Bạch Nguyệt Độc Phiến.
Dù Mộc Chiến có chút thiện ý nhìn về phía Lý Thiên, bởi vì tên này dù có chút ngông nhưng hắn lại thích nói đạo lý, cũng biết bảo vệ kẻ yếu, như nữ tu sĩ ở Tuyết Nguyệt Thành trước kia, chứng tỏ bản tâm hắn là người khá tốt.
Nhưng hắn cũng không có mối liên hệ gì với Lý Thiên, có thì cũng chỉ là một chút thiện ý đó mà thôi. Hắn không rảnh rỗi đến mức vì Lý Thiên sắp chịu chết mà hắn phải nhảy ra cứu cả.
Vô Ngã Chân Ý giúp hắn lĩnh ngộ lòng vị tha, nhưng không có nghĩa là hắn phải trở thành một người tuỳ tiện tìm kiếm phiền phức cho mình.
Mộc Chiến nhớ rất rõ, Tiêu Lãng và tên Bạch Liên Hàn này đều không nằm trong nhóm cường giả của Huyền Nguyên Đại Lục tiến vào Huyết Ảnh Bí Cảnh, vậy tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây?
Thêm cả tên Độc Giáo trước kia giúp Mộc Chiến một tay giết Long Huyền, nếu không ngu ngốc liền có thể đoán ra được, Tiêu Lãng và Bạch Liên Hàn này chắc chắn là người của Độc Giáo.
Một thế lực Độc Giáo to lớn, sẵn sàng đối đầu với cả một Huyền Nguyên Đại Lục, sau lưng lại có thể có cả một thế lực Thần Hải Cảnh Hoàng giả toạ trấn, Mộc Chiến hắn thế nào lại phải ngu ngốc đối đầu.
Dù hắn đã đột phá Linh Anh Cảnh, nhưng đối mặt với Phân Thần Cảnh thôi cũng đã không chịu nổi rồi, nói gì là Thần Hải Cảnh Hoàng giả..
Vậy nên, Mộc Chiến chỉ có một sự tình duy nhất hắn cần làm, đó chính là đột nhập vào lãnh địa Độc Giáo, tìm kiếm Thiên Mệnh Nguyên Chủng, sau đó lặng lẽ rời đi mà không dính dáng gì đến hai thế lực này.
Đừng khinh thường những tên tưởng chừng như chẳng liên quan như thế này, ấy vậy mà mỗi lần ngươi chém giết bọn hắn liền lập tức có người khác mạnh hơn chú ý đến ngươi đấy.
Không thấy khi Tiêu Lãng ở Vong Mệnh Đài muốn ra tay với Lý Thiên, Lôi Tịch Vân nữ cường giả kia lập tức xuất hiện hay sao?
Dù là trong Huyết Ảnh Bí Cảnh, có thể sẽ không có tình huống tương tự như thế, nhưng Mộc Chiến tính tình cẩn trọng, nếu có thể hắn liền điệu thấp đến mức thấp nhất.
Đó là tại sao hắn chỉ quan chiến mà không cứu giúp Lý Thiên. Nhưng nào ngờ, hắn đang yên đang lành thế này, đột ngột một oan hồn nào đó chui lên ngay trước mặt hắn doạ hắn hơi hết hồn.
Và rồi… chuyện gì đến cũng sẽ đến, dĩ nhiên là nhờ oan hồn đó mà Bạch Liên Hàn phát hiện ra Mộc Chiến rồi..
Đúng là oan hồn báo..
Thấy Bạch Liên Hàn chưa gì đã điều động ngay Bạch Nguyệt Độc Phiến tấn công, Mộc Chiến không hề nao núng đáp trả:
“Mộc Tinh Đại Thủ Ấn!”
2330 chiếc lá trong Thụ Tâm rung lắc, sau đó từ bàn tay hắn, một vầng ánh sáng mộc khí xanh biếc bùng lên, và ngay sau đó, một cái ấn khổng lồ, được tạo thành từ linh khí mộc hệ, đột ngột lao về phía trước, va chạm vào độc khí của Bạch Nguyệt Độc Phiến.
Đùng..
Âm thanh va chạm nổ to, khiến không gian như rung chuyển. Khói bụi mịt mờ từ vị trí va chạm tản nhẹ ra, che lấp thân ảnh của Mộc Chiến.
Mộc Chiến thấy vậy, lập tức muốn thi triển Vô Ảnh Huyễn Bộ rời đi nơi thị phi này, nhưng Bạch Liên Hàn lại không cho hắn làm điều đó..
“Băng Ảnh Vạn Hoa!” Bạch Liên Hàn không chút do dự, lập tức thi triển chiêu thức của mình, hàng trăm đóa hoa tuyết sắc bén từ trong tay hắn bắn ra, lao về phía Mộc Chiến.
Dù rằng hắn vẫn đứng trong Lôi Phong Hắc Vực Trận, nhưng Lý Thiên như đèn dầu sắp cạn, hắn chỉ còn tấn công nổi mỗi Tiêu Lãng mà thôi, còn Bạch Liên Hàn đã đình chỉ tấn công từ lâu rồi..
Mộc Chiến thấy Băng Ảnh Vạn Hoa của Bạch Liên Hàn lao đến, hắn lập tức cười nhạt.
Ta muốn đi, một Linh Anh Cảnh như ngươi giữ chân không được.
Mộc Chiến lập tức kết ấn, điều động 2330 chiếc lá trong Thụ Tâm kết hợp với Mộc Ý Tam Tầng Cảnh, hắn khẽ quát:
“Mộc Kết Trường Vũ!”
Ngay lập tức, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng mạch mộc khí lan tỏa khắp nơi. Từ sâu trong lòng đất, hàng trăm mũi thương mộc sắc bén bất ngờ trồi lên, tua tủa chĩa thẳng về phía Bạch Liên Hàn.
Những mũi thương này không chỉ cứng cáp như thép mà còn tỏa ra ánh sáng xanh lục chói lóa, tràn đầy sức mạnh thiên nhiên hùng hậu, tựa như hàng ngàn mũi nhọn đồng loạt lao tới đám hoa tuyết từ Băng Ảnh Vạn Hoa của Bạch Liên Hàn.
Đùng… oành..
Trong khoảnh khắc, băng ảnh và mộc thương chạm nhau giữa không trung, mỗi điểm tiếp xúc phát ra những tiếng nổ lớn, sức mạnh lạnh lẽo va chạm với sinh khí của mộc hệ, khiến vụn băng và lá mộc bắn tung tóe.
Đùng…đùng…đùng…
Không khí như bị xé nát bởi sức mạnh va chạm của hai tuyệt kỹ, các vụ nổ nhỏ liên tiếp xuất hiện, mỗi đợt lại tạo nên làn khói trắng lan tỏa.
Lý Thiên đang chật vật chống cự với Tiêu Lãng bằng Lôi Phong Hắc Vực Trận, hắn bỗng thấy Mộc Chiến thi triển đại kỹ thần uy, sức mạnh không hề kém cạnh Bạch Liên Hàn một chút nào.
Ánh mắt hắn loé lên một khát vọng, nhưng lời vừa tới cuốn họng liền bị nuốt ngược lại vào trong.
Hắn..không nói được..
Lý Thiên muốn cầu xin Mộc Chiến cứu hắn một mạng, vì hắn thấy thực lực Mộc Chiến nhất định không tệ.
Tuy nhiên, mặc dù hắn còn trẻ, nhưng hắn không phải là kẻ ngu ngốc..
Lý Thiên nhớ lại một chút, lúc nãy Bạch Liên Hàn rống lên có người ẩn nấp, sau đó thân ảnh Mộc Chiến hiển lộ ra.
Ngay khi Mộc Chiến vừa xuất hiện, hắn lập tức muốn rời đi mà không hề liếc mắt Lý Thiên hắn dù một cái.
Một người có thực lực Linh Anh Cảnh, có thể đối đầu với Linh Anh Cảnh đỉnh phong như Bạch Liên Hàn mà lại ẩn nấp.. sau đó bị phát hiện liền bỏ chạy.
Nghĩ không ra được tên này chưa chắc gì đã có ý tốt..
Không đúng sao, Lý Thiên hắn bị đánh bầm dập cũng phải hơn nửa canh giờ rồi, Mộc Chiến chắc chắn đã sớm biết hắn trụ không nổi.
Vậy mà Mộc Chiến không ra tay cứu hắn, Lý Thiên còn mong đợi gì ở Mộc Chiến nữa đây.
Kẻ ẩn nấp nhìn Lý Thiên hắn bị đánh tơi bời khói lửa như vậy chắc chắn không phải là có ý tốt.
Có lẽ, Mộc Chiến hắn muốn làm chim sẻ sau cùng..
Vậy nên lời Lý Thiên vừa muốn nói, hắn đều không thốt ra nổi..
Sợ rằng sau khi Mộc Chiến vừa cứu hắn, Lý Thiên hắn lại chui nhầm vào hang cọp khác..
Mộc Chiến không biết Lý Thiên đang nghĩ cái gì, mà có biết hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn tới chỉ vì tò mò thôi được không..
Sống chết của Lý Thiên có liên quan gì hắn đâu chứ, hắn không nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng, giết Lý Thiên cướp đoạt Hắc Lôi Diệt Thế đã gọi là có lòng vị tha lắm rồi đấy.
Đừng quên Phệ Sinh Mộc Diễm của hắn có thể chứa đựng được cả Nguyên Chủng cùa Dị Thuộc Tính..
Tuy vậy, Mộc Chiến cũng không để tham lam làm mờ con mắt, Vô Ngã Chân Ý và thiện tính khiến hắn không muốn làm như vậy..
Hắn chỉ muốn rời khỏi chốn thị phi này mà thôi..