Ngũ hoàng tử không cam lòng:
"Bổn vương không tin! Tô Đại Cường, hôm nay dù ngươi không muốn cũng phải làm!"
Thật muốn khóc.
Bất lực cũng phải làm à?!
Biết là tránh không được, ta hít sâu một hơi, khom người chắp tay nói:
"Điện hạ đã có lệnh, tiểu nhân không dám không theo. Chỉ là tiểu nhân khi làm việc, không thích có người ngoài ở đó. Hơn nữa điện hạ trúng độc, chi bằng mau chóng đi giải độc, tránh làm tổn hại long thể."
Ngũ hoàng tử nheo mắt: "Bổn vương đi rồi, sao biết ngươi có làm thật hay không?"
Ta nói: "Điện hạ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng người."
Lục An cau mày: "Ngươi còn không dựng nổi, làm sao mà làm?"
Ta ôm n.g.ự.c kêu lên: "A! Ta có cảm giác rồi! Sắp dựng được rồi!"
Mấy ánh mắt lại đổ dồn về phía đũng quần của ta.
Vẫn chẳng có gì nhúc nhích.
Ta giải thích: "Hơi nhỏ, nên không dễ thấy lắm."
Bọn họ vẫn tiếp tục nhìn.
Ta đỏ mặt, lấy tay che lại:
"Các vị nhìn chằm chằm như vậy, tiểu nhân… tiểu nhân ngượng lắm."
Ngũ hoàng tử bị trúng độc, cảm thấy khó chịu, bèn phất tay nói:
"Được rồi, bổn vương đi giải độc trước. Lục An, ngươi ở lại trông chừng!"
Lục An cũng như được thở phào: "Tuân mệnh, điện hạ!"
Ngũ hoàng tử rời đi.
Lục An rõ ràng rất ghét mấy chuyện nam nam, trước khi đi còn tiện tay rầm một tiếng đóng cửa cái rầm, chặt như đinh đóng cột.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Thái tử.
Thái tử giận dữ nói: "Ngươi đừng lại gần!"
Ta lặng lẽ bước tới, đưa tay ôm lấy hắn.
Hồi nhỏ, ta từng bị kế mẫu gài bẫy, suýt nữa bị bọn buôn người bán đi.
Giữa đường ta trốn thoát, tình cờ gặp được sư phụ, được thu nhận làm đồ đệ, học được một thân võ nghệ.
Nếu không, ta nào dám gan to bằng trời, nữ cải nam trang, trà trộn vào vương phủ giả làm thị vệ chỉ để trộm đồ.
Lúc này, giữa không trung trước mắt, thiên thư bặt tăm đã lâu lại xuất hiện trở lại:
【A a a, bắt đầu rồi, nam phụ pháo hôi chuẩn bị làm thịt Thái tử!】
【Ta có nên xem không đây? Không nỡ nhìn, quá tàn nhẫn rồi hu hu hu… thôi liếc một cái vậy.】
【Đây là quyền lợi chỉ có hội viên cao cấp mới được xem! Dù là nam phụ pháo hôi với nam chính, nhưng nhan sắc đều đỉnh, tạm thời chấp nhận nhìn một chút.】
Ta sững sờ nghĩ: mấy thứ này là cái quỷ gì vậy?
Hồng Trần Vô Định
Tưởng là thiên cơ, hóa ra toàn thứ vớ vẩn không đứng đắn.
Ta ôm lấy Thái tử đặt lên giường bên cạnh, rồi dời đèn lại gần, sao cho từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy rõ bóng hai người.
Thái tử cứng đờ, toàn thân căng thẳng: "Ngươi, ngươi định làm gì?"
Ta liếc nhìn bóng ngoài cửa sổ, cọ tay cười dâm tà:
"Thái tử điện hạ, sự tình đến nước này, người nói xem ta còn có thể làm gì hả hề hề hề…"
Rồi ta ghé sát bên tai hắn, thì thầm: "Điện hạ phối hợp một chút."
Hắn không động đậy, nhíu mày nhìn ta.
Ta cưỡi lên người hắn, từ từ cúi xuống, đảm bảo hình dáng hai người lọt trọn vào bóng đổ ngoài cửa sổ.
Thái tử hơi khựng lại, sau đó hét to:
"Ngươi đừng lại gần! Tô Đại Cường, Cô không tha cho ngươi đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đột nhiên quát lớn khiến ta hoảng hồn ngã lăn khỏi giường.
Thái tử thấp giọng mắng: "Đồ vô dụng!"
Ta nín thở, leo lên lại, bắt đầu cúi gập người cọ cọ, giả vờ như đang làm chuyện kia.
Thái tử giận dữ: "Ngươi là heo à? Cọ tới cọ lui làm cái gì?"
Ta cũng nổi cáu: "Vậy phải làm sao?"
Hắn chỉ đạo: "Trước tiên cởi y phục ra."
"...Ồ."
Ta cởi sạch y phục của hắn.
Không thể không nói, thân thể hắn thật sự rất đẹp.
Mặt ta đỏ bừng, không dám nhìn kỹ.
Sắc mặt Thái tử xanh trắng xen lẫn: "Ngươi thì sao? Không cởi à?"
Ta hùng hồn đáp: "Không cần cởi cũng làm được."
Đùa sao, ta mà cởi thì chẳng phải sẽ lộ mất thân phận nữ tử sao?
Ta còn định xong việc là quay lại ăn mặc như cũ để trốn đi.
Lúc ấy ai mà tìm ra ta được chứ?
Thái tử nghiến răng nghiến lợi: "Tô Đại Cường, Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
4
Cởi y phục thôi mà?
Nhỏ mọn!
Ta chẳng buồn để tâm, lại tiếp tục nằm sấp trên người hắn mà cọ.
Thái tử rốt cuộc cũng chịu hết nổi, đè giọng quát: "Ngươi làm sai tư thế rồi!"
Ta có chút mất kiên nhẫn:
"Không thế này thì thế nào? Ngài bớt lắm lời đi, ta làm việc, ngài nằm đó chịu đựng, xong việc thì đường ai nấy đi."
Thái tử tức giận nói: "Ngươi dùng tư thế của nam – nữ, nam – nam đâu phải vậy, làm bậy làm bạ sao lừa được người khác?"
Ta bực mình: "Vậy thì tư thế phải như thế nào, ngài nói đi!"
Dưới sự chỉ đạo của Thái tử, ta đổi tư thế, tiếp tục nằm lên người hắn cọ tới cọ lui.
Thái tử nói: "Được rồi, cứ làm thế đi."
Ta lầu bầu: "Điện hạ, ngài cũng rành ghê nhỉ."
Hắn đáp: "Tất nhiên, Cô học rộng tài cao, không gì không biết."
Ta trợn mắt, cũng tự tin gớm ha?
Dưới sự nỗ lực của ta, hắn hơi hài lòng:
"Ngươi ngốc nghếch thế này mà làm được như vậy cũng coi như tạm được, hy vọng có thể qua mặt được bọn chúng."
Ta nghiến răng nói:
"Điện hạ đừng quên giờ ngài là tù nhân, ta là người duy nhất chịu giúp ngài, ngài còn hô mưa gọi gió nữa thì ta ra ngoài đổi người đấy, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc trước!"
Thái tử khựng lại, giọng hơi dịu đi:
"Tô Đại Cường tiên sinh, Cô nhất thời gấp gáp nên mới ăn nói không phải. Ngươi yên tâm, ngươi đã giúp Cô, sau này Cô tất sẽ trọng thưởng. Mười tám nam nhân mà Cô hứa ban, tuyệt không nuốt lời."
Nghe vậy, ta lại đảo mắt một cái.
Ai mà tin được chứ!
Ta biết bí mật giữa hắn và Ngũ hoàng tử, còn tận tay nhúng vào chuyện này, hắn không g.i.ế.c người diệt khẩu là tốt lắm rồi.
Ban cho ta mười tám nam nhân?
Chắc là mười tám sát thủ chuyên đ.â.m người thì có!
Ước chừng qua nửa nén nhang, ta cảm thấy cũng tạm ổn, bèn đứng dậy nói:
"He he he, mùi vị Thái tử thật không tồi."