Thái tử nằm dưới trừng mắt nhìn ta như muốn g.i.ế.c người.
Ngay lúc ấy, thiên thư lại hiện ra giữa không trung:
【Vậy là hết rồi đó hả? Ta còn chưa kéo quần xong mà ngươi cho ta xem cái này?】
【Ta là hội viên cao cấp đấy nhé, sao có thể lừa gạt tình cảm của ta như vậy?!】
Hồng Trần Vô Định
【Tưởng đâu được xem cảnh nóng, ai ngờ là xe nôi, thảm quá bị lừa rồi, lần sau sẽ không bao giờ gia hạn nữa!】
Ta hoang mang nghĩ: rốt cuộc cái gọi là “hội viên cao cấp” này là thân phận gì nhỉ? Chẳng lẽ còn cao quý hơn cả Thái tử?
Ta quét qua một lượt, chẳng thấy gì hữu dụng, liền nhanh chóng xuống giường.
Ngoài cửa, Lục An hỏi vọng vào: "Xong rồi à?"
Ta cao giọng đáp: "Xong rồi."
Lục An lại nói: "Ngươi đừng có qua loa, đại phu đang chờ ngoài cửa đấy, lát nữa vào kiểm tra."
Ta khựng lại.
Cái gì? Còn phải kiểm tra?
Ta quay đầu nhìn Thái tử… chẳng phải như vậy sẽ bại lộ ngay sao?
Sắc mặt Thái tử cực kỳ khó coi.
Lục An nói giọng âm trầm: "Tô Đại Cường, nếu ngươi dám gạt bọn ta, chờ lát nữa vào sẽ c.h.é.m đầu ngươi!"
"..."
Ta hít sâu một hơi.
Hết cách rồi.
Ta cúi người nhặt thanh kiếm trên đất, từ từ bước về phía Thái tử.
Thái tử bất an hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Ta hạ giọng nói: "Thái tử điện hạ, thứ này hơi to, ngài cố chịu chút."
Rồi ta điều chỉnh tư thế, bắt đầu nhẫn tâm dùng kiếm "hành sự".
"Tô Đại Cường, ngươi sẽ không c.h.ế.t tử tế được đâu!!"
Thái tử gào lên thảm thiết, giọng rung đến nỗi mái nhà cũng muốn sập. Hắn không ngừng gào lên đòi tru di cửu tộc nhà ta!
Thiên thư lại cuồn cuộn trôi:
【Trời ơi, m.á.u me quá! Tàn nhẫn quá!】
【Khó trách Thái tử lại hắc hóa, bị làm như vậy mà không điên mới lạ!】
【Huynh à, không dùng cái gì khác được sao? Sao lại dùng kiếm… dù có bọc ngoài cũng quá tàn bạo rồi!】
Sau khi xong việc, Lục An dẫn đại phu vào kiểm tra.
Cả giường toàn là máu, Thái tử thì thoi thóp hấp hối, khiến tất cả đều chấn động.
Đại phu khám xong, lắc đầu nói: "Quá thô bạo, quá thô bạo."
Lục An khen ta làm tốt.
Ta chỉ biết rụt cổ khom lưng, liên tục vâng dạ.
Không bao lâu sau, Ngũ hoàng tử giải độc xong bước vào, thấy tình cảnh thê thảm của Thái tử, vô cùng hài lòng, còn vỗ vai khen ngợi ta:
"Không ngờ đấy, Tô Đại Cường, ngươi quả thật dũng mãnh hơn người!"
Ta xấu hổ cúi đầu: "Điện hạ quá khen, quá khen."
Chẳng lẽ thật sự quá mạnh tay?
Ta mới lần đầu mà, có chút non tay thôi mà!
Thái tử chắc sẽ không g.i.ế.c ta chứ?
Không được, ta phải nghĩ cách vớt vát lại tình thế.
Chờ đại phu và Lục An rời đi.
Ta vội vàng bước tới gần Thái tử, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta cũng bị ép thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử gắng gượng mở mắt, phun ra một chữ: "Cút!"
Ta còn cố gắng biện bạch:
"Điện hạ ngẫm kỹ mà xem, m.ô.n.g là để đi vệ sinh, dơ lắm! Ta thật sự không muốn đ.â.m vào chỗ đó đâu. Nói thật, ngài bị đ.â.m thì đau, ta đ.â.m cũng đau, ngài đừng trách ta nữa mà, chỗ đó vừa dơ vừa hôi…"
Thái tử "phụt" một tiếng phun m.á.u tươi, giận dữ rống lên:
"Ngươi còn dám chê nữa hả?! Cút ——!!"
Ta vội vàng xoay người, lăn lẹ ra ngoài.
Trong lòng có cảm giác, hình như hắn càng tức hơn rồi…
5
Vừa bước ra khỏi cửa, Ngũ hoàng tử vỗ vai ta, mỉm cười nói:
"Tô Đại Cường, ngươi làm rất tốt. Bổn vương lại giao cho ngươi một việc nữa."
Ta cúi đầu khom lưng:
"Được vì điện hạ mà tận tâm cống hiến, là phúc phận của tiểu nhân. Không biết điện hạ có gì căn dặn?"
Ánh mắt Ngũ hoàng tử lạnh đi:
"Bổn vương muốn ngươi tìm mười tám nam nhân, thay phiên hầu hạ Thái tử suốt ba ngày ba đêm, không được nghỉ ngơi, sau đó mới cho hắn rời đi!"
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: "Điện hạ?"
Ngũ hoàng tử cười lạnh: "Ngươi không muốn?"
Ta vội đáp: "Tiểu nhân dĩ nhiên là muốn."
Thiên thư nói gì, quả nhiên ứng nghiệm.
Thái tử thật sự sắp bị mười tám nam nhân luân phiên hầu hạ.
Nếu ta thật sự là người đầu tiên "ra tay", vậy sau này e rằng sẽ không có chỗ chôn thân.
Ta chợt nghĩ ra một cách, bèn kéo Lục An xuống nước: "Lục đại nhân, nhờ ngài vậy."
Sắc mặt Lục An cứng đờ, lập tức lắc đầu: "Ngươi tìm người khác đi."
Ta lại nhìn ra viện, lớn tiếng hỏi: "Có ai nguyện cùng tiểu nhân khi dễ Thái tử một phen?"
Không ai trả lời. Đám thị vệ đều tránh né ánh mắt.
Vừa nãy ta cố ý hỏi Lục An trước, hắn đã từ chối.
Vậy thì người khác cũng có cớ từ chối theo.
Dù sao, thời buổi này nam nhân thích nam nhân cũng chẳng nhiều, ai nấy đều không muốn làm.
Ngũ hoàng tử cau mày.
Ta liền nói: "Điện hạ, nếu chư vị huynh đệ không ai nguyện ý, chi bằng để một mình tiểu nhân ra tay?"
Ngũ hoàng tử vẫn không vừa ý.
Ta lại nhìn sang Lục An:
"Thủ đoạn của tiểu nhân, Lục đại nhân cũng đã thấy rồi. Đảm bảo khiến Thái tử sống không bằng chết. Nếu điện hạ vẫn không yên tâm, hay là để Lục đại nhân cùng vào…"
Lục An vội vàng tiếp lời:
"Điện hạ, cứ để một mình Tô Đại Cường vào là được rồi. Nếu tìm đủ mười tám người, lỡ như trong số đó có gian tế trà trộn, cứu Thái tử chạy mất, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?"
Ngũ hoàng tử vốn rất tín nhiệm Lục An, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được, cứ thế đi."
Ta thở phào: "Điện hạ yên tâm, tiểu nhân đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Lục An trừng ta một cái, rồi theo Ngũ hoàng tử rời đi.
Ta lau mồ hôi trên trán, quay về trong phòng, hớn hở báo công:
"Thái tử điện hạ, ban nãy Ngũ hoàng tử định tìm mười tám nam nhân thay phiên nhau cưỡng bức ngài, chính tiểu nhân đã dùng trí tuệ phi phàm ngăn lại."
Thái tử trừng trừng nhìn ta, ánh mắt như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Ta thấy oan ức lắm.
Ta dốc hết sức bảo vệ tôn nghiêm cho hắn, thế mà hắn chẳng cảm kích, ta dễ dàng lắm sao?