26
Những ngày kế tiếp, ta ở lại Hầu phủ cùng kế mẫu âm thầm đối đầu.
Thanh Anh thì ở lại bên cạnh Nhị hoàng tử để bồi dưỡng tình cảm, theo lời Thiên thư thì hai người ấy ngọt ngào vô cùng.
Đã vậy thì ta cũng yên tâm.
Cuộc sống tựa hồ đột nhiên trở lại yên bình.
Thế nhưng hai ngày sau, hoàng thành đột nhiên giới nghiêm.
Một đêm nọ, Thiên thư bất ngờ hiện lên dòng chữ:
【Nhu phi phát lực, thu thập chứng cứ tố cáo Hoàng hậu, Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung, trời ơi, tình tiết chỗ này lại không thay đổi.】
【Hoàng đế nghi ngờ Thái tử g.i.ế.c ngũ hoàng tử, hiện giờ phe Nhị hoàng tử đã gán tội cho Thái tử, Hoàng đế cũng đã tin rồi, Thái tử sắp bị phế!】
【Tưởng đâu cốt truyện đã hoàn toàn sụp đổ, nào ngờ lại quay về quỹ đạo ban đầu.】
Hồng Trần Vô Định
【Vậy thì Thanh Tuyết sẽ c.h.ế.t sao?】
Tâm can ta chấn động, lập tức dán mắt vào Thiên thư.
Theo lời Thiên thư, hôm ấy Thái tử mang t.h.i t.h.ể Ngũ hoàng tử hồi kinh, lập tức bẩm báo Hoàng đế.
Hoàng đế vô cùng đau khổ.
Ngay lúc ấy có người tấu rằng thích khách tại trang viên là do nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu – Thẩm phủ phái tới.
Mà Ngũ hoàng tử c.h.ế.t bên ngoài trang viên, khiến Hoàng đế giận dữ, lệnh cho người điều tra Thẩm gia và Hoàng hậu.
Điều tra ra thì có người trong cung tố giác Hoàng hậu từng mưu hại sinh mẫu của Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử biết được chân tướng, nên Hoàng hậu muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Lại có nhiều người tiếp tục tố cáo Hoàng hậu không chỉ hại mẫu phi của Ngũ hoàng tử, mà còn mưu hại các phi tần khác.
Thanh danh Hoàng hậu vốn đã không tốt, từng có lời đồn Hoàng đế muốn phế hậu.
Giờ chứng cứ rõ rành rành, Hoàng hậu lập tức bị phế, đưa vào lãnh cung.
Nhưng Ngũ hoàng tử c.h.ế.t khi Thái tử đang ở Tây Sơn, khó tránh khỏi liên lụy.
Trước đó không lâu, Thái tử lại bất ngờ điều tra Ngũ hoàng tử, còn nhốt hắn vào ngục, tịch biên phủ Thụy vương.
Chuyện này càng khiến người ta nghi ngờ Thái tử là hung thủ.
Hơn nữa, lúc thích khách hành thích, Nhị hoàng tử cũng có mặt.
Người đời không khỏi hoài nghi, Thái tử muốn mượn đao g.i.ế.c người, một mũi tên trúng hai đích, vừa g.i.ế.c Nhị hoàng tử, vừa g.i.ế.c Ngũ hoàng tử, củng cố ngôi vị Thái tử.
【Hoàng đế đã hạ lệnh cấm túc Thái tử.】
【Có đại thần dâng tấu, khuyên Hoàng đế phế bỏ Thái tử, điều tra Thẩm gia, Hoàng đế đã quyết, ba ngày sau sẽ phế Thái tử.】
【Xong rồi, Thái tử vẫn bị phế, nhưng mà ta thấy oan cho hắn quá.】
【Nếu theo cốt truyện ban đầu, Thái tử không chết, nam chính sẽ cầu xin, Hoàng đế sẽ giáng chức hắn làm thứ dân, cuối cùng rời khỏi kinh thành, cũng coi như may mắn…】
Ta thấy nặng trĩu trong lòng, Thái tử quả thực bị oan!
Chuyện hôm đó còn nhiều điểm nghi vấn.
Nhưng tội lỗi của Hoàng hậu là thật, giờ đây phe Nhu phi đã chuẩn bị sẵn sàng, Thái tử e là khó lật lại được thế cờ.
Ta bực bội, rảo bước ra khỏi tiểu viện, định đi dạo trong hoa viên, chợt thấy kế mẫu đang đuổi theo phụ thân.
"Hầu gia, Hoàng hậu đã bị phế, Thái tử cũng sắp bị phế, chúng ta nhất định phải nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Thái tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ thân dừng bước, giận dữ quát:
"Chúng ta có quan hệ gì với phe Thái tử? Trước giờ chưa từng dây dưa!"
Kế mẫu nói:
"Hầu gia quên rồi sao? Thái tử có quan hệ mập mờ với Thanh Tuyết, nay triều cục rối ren, nếu bệ hạ nghi ngờ Hầu phủ chúng ta là người của Thái tử, e rằng tiền đồ khó mà giữ được."
Sắc mặt phụ thân trầm xuống: "Không phải ta cũng đang định tới Thanh Lương viện, sớm gả con tiện nhân đó đi hay sao?"
Kế mẫu nói: "Hầu gia, gả đi cũng chưa đủ, Nhu phi nương nương sẽ không cho rằng chúng ta có thành ý."
Nhu phi là sinh mẫu của Nhị hoàng tử.
Phụ thân đáp: "Ý nàng là sao?"
Ánh mắt kế mẫu thoáng hiện vẻ độc ác:
"Giết c.h.ế.t Tô Thanh Tuyết, dâng lên Nhu phi nương nương để bày tỏ lòng trung thành!"
Phụ thân trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "…Cũng được."
Ta giật mình, lặng lẽ lui về sau.
Kế mẫu thật độc ác, bà ta lại muốn lấy mạng ta.
Phụ thân xưa nay đặt lợi ích lên trên hết, tình thế như vậy, lại thêm kế mẫu xúi giục, chắc chắn sẽ ra tay với ta.
Ta nhất định phải nhanh chân rút lui trước.
Trở về Thanh Lương viện, ta vội vã sai bảo Lan Nhi: "Thu hết vàng bạc châu báu, mau chuẩn bị rời đi!"
Lan Nhi chưa hiểu gì, hỏi: "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ta thúc giục: "Bọn họ muốn g.i.ế.c ta, đừng hỏi nữa, mau thu dọn!"
Lan Nhi lập tức gom đồ.
Ta vội thu nhặt những vật quý giá, nhét vào tay nải, dẫn theo Lan Nhi bò ra từ lỗ chó trên tường.
Phải cảm tạ sự bạc đãi của kế mẫu, cố tình để ta ở tiểu viện hẻo lánh này, nhờ thế ta mới phát hiện ra lỗ chó, có đường đào thoát.
Trong tay nải có đủ vàng bạc, đều là thứ mà phụ thân ban thưởng mấy ngày nay, đủ để ta dùng trong thời gian dài.
Ra khỏi hầu phủ, Lan Nhi hỏi: "Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
Ta hít sâu một hơi: "Đến phủ Thái tử."
Ta phải lấy lại ngọc bội, rồi rời khỏi kinh thành.
Ra đến phố lớn, ta nhét khế ước bán thân và ngân phiếu vào tay Lan Nhi.
"Lan Nhi, việc ta sắp làm rất nguy hiểm, ngươi mau đi đi. Ngàn vạn lần đừng quay lại Hầu phủ, ngươi là người của ta, kế mẫu sẽ không tha cho ngươi."
Lan Nhi đỏ hoe mắt: "Tiểu thư không cần nô tỳ nữa sao?"
Ta đáp: "Nếu sau này chúng ta còn có thể gặp lại, hãy coi nhau như tỷ muội, được không?"
Lan Nhi rơi lệ, gật đầu lia lịa.
Tiễn Lan Nhi xong, ta đeo tay nải đến trước phủ Thái tử.
Thị vệ chặn lại: "Ngươi là ai?"
Ta nói: "Làm phiền chuyển lời một tiếng, ta là Tô Thanh Tuyết, muốn cầu kiến Thái tử điện hạ."
Ta đã tính trước, sẽ dùng vàng bạc trong tay nải đổi lấy ngọc bội.
Ngọc bội kia chẳng phải bảo vật gì quý giá, chắc hẳn Thái tử sẽ đồng ý.