Thái tử kinh ngạc lùi về sau một bước, mặt đỏ bừng:
"Ngươi nói năng bậy bạ gì thế! Mau đứng dậy!"
Ta vẫn nằm rạp dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, vỗ bốp bốp vào m.ô.n.g mình:
"Điện hạ, ngài đ.â.m đi! Cứ đ.â.m mạnh vào!”
"Chỉ cần ngài hả giận, muốn đ.â.m thế nào cũng được, thần nữ tuyệt đối không oán trách! Mau đ.â.m đi! Càng mạnh càng tốt!"
Hồng Trần Vô Định
Bỗng nhiên, trên xà nhà vang lên một tiếng kêu thất thanh.
"A a a!"
"Đừng chen nữa!"
Bịch bịch!
Hai bóng người từ xà nhà rơi phịch xuống đất, cùng ta sáu con mắt nhìn nhau trừng trừng.
Là hai tên ám vệ.
Ngoài mái ngói còn truyền đến tiếng người giẫm đạp loảng xoảng, tựa hồ vẫn còn người đang giẫm chân chạy trốn trên đó.
Ta c.h.ế.t lặng.
Chẳng trách khi nãy vào phòng nghe thấy Thái tử nói chuyện với ai, lúc vào rồi lại chẳng thấy ai cả, hóa ra là nói chuyện với ám vệ.
Sắc mặt Thái tử đỏ bừng, rồi nhanh chóng chuyển sang xanh mét: "Cút! Tất cả cút hết cho ta!"
Hai tên ám vệ lập tức bỏ chạy như bay.
Người trên mái cũng nối gót tẩu thoát.
Ta sực tỉnh, cuống cuồng bò dậy chạy về phía cửa.
"Đứng lại!"
Ta càng chạy nhanh hơn.
"Tô Thanh Tuyết, đứng lại đó!"
Ta dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Điện hạ…"
Thiên thư:
【A a a, ngón chân ta sắp đào ra được một cái hầm rồi đây này!】
【Thanh Tuyết ơi Thanh Tuyết, không ngờ ngươi lại là kiểu nữ phụ như vậy! Trời đất ơi, sốc thiệt sự!】
【Ta thích xem cái thể loại cẩu huyết kiểu này, vừa xấu hổ vừa không dứt ra nổi, ha ha ha!】
Một màn thiên thư toàn là tiếng cười "ha ha ha".
Ta suýt thì rơi lệ, ta sắp bị Thái tử c.h.é.m đầu tới nơi rồi, mà thiên thư còn có thể cười nổi, còn lương tâm không thế?
25
Thái tử giận dữ.
Ta bị cưỡng ép giữ lại.
Mất hết thể diện rồi.
Mẫu thân ơi, nữ nhi không muốn tìm ngọc bội nữa, nữ nhi muốn xuống địa phủ tìm người hu hu hu...
Thái tử hừ lạnh: "Biết mài mực không?"
Ta bừng tỉnh, nịnh nọt cười đáp: "Thần nữ xin lỗi, thần nữ làm ngay đây."
Thái tử giữ ta lại bên cạnh, sai ta hầu hạ, không nói sẽ giết, cũng không nói sẽ đ.â.m ta.
Thế nhưng cái cảm giác không biết khi nào sẽ c.h.ế.t này, lại càng thật sự khiến người ta như ngồi trên đống lửa.
Ta chợt nhớ đến việc mọi người nghi ngờ là do Hoàng hậu sai người ám sát, trong đầu lóe lên, cơ hội lập công chuộc tội đến rồi!
Ta cuống quýt nói:
"Điện hạ, bọn họ nghi ngờ là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương, Thẩm phủ phái thích khách tới, mưu sát Nhị hoàng tử!"
Thái tử mím môi: "Cô biết rồi."
Ta có chút xị mặt, thì ra Thái tử cái gì cũng biết.
Chẳng bao lâu sau, Thập thất hấp tấp chạy vào: "Điện hạ, không xong rồi!"
Hắn liếc nhìn ta một cái.
Thái tử nói: "Không cần để ý đến nàng, cứ nói tiếp đi."
Thập thất đáp: "Trong núi phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Ngũ hoàng tử."
"Cái gì?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử kinh hãi đứng bật dậy.
Thiên thư:
【Ngũ hoàng tử vẫn c.h.ế.t rồi, nhưng người g.i.ế.c hắn lại không phải Thái tử, vậy ai là hung thủ?】
【Mục tiêu của thích khách rất rõ ràng, là muốn người khác nghi ngờ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu.】
【Thái tử có bị phế không đây?】
Ta cũng giật mình, Thái tử sẽ bị phế sao?
Thái tử trầm mặc chốc lát, nói: "Lập tức hồi kinh, bẩm báo phụ hoàng việc này."
Thập thất: "Dạ!"
Hai người lập tức hành động, hạ lệnh mang t.h.i t.h.ể Ngũ hoàng tử cùng hai t.h.i t.h.ể thích khách hồi kinh, căn bản chẳng buồn mang theo ta.
Ta: "..."
Ta có nên đi theo không nhỉ?
Đang còn do dự, Bình Thành quận chúa gọi ta lại:
"Tô tiểu thư, cứ nghỉ lại một đêm, ngày mai đi cùng Nguyệt Hoa trở về, thái tử biểu ca đã cử người đưa các ngươi về rồi."
Ồ, Thái tử đuổi ta đi rồi à? Tức là hắn đã tha thứ cho ta rồi ư?
Ta vội vàng đáp: "Đa tạ quận chúa."
Trải qua một phen mệt mỏi, ta thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng Trần Nguyệt Hoa ngồi xe ngựa hồi kinh.
Trên xe, cả hai ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ.
"Ngươi..."
"Ngươi..."
Cả hai cùng mở lời, rồi lại đồng thời im bặt.
Trần Nguyệt Hoa ho khan một tiếng, nói:
"Thanh Tuyết, ngươi yên tâm, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không làm Thái tử phi."
Ta đáp: "Ồ ồ, ngươi đừng để tâm, thật ra ta cũng chưa từng nghĩ sẽ làm Thái tử phi."
Trần Nguyệt Hoa sốt ruột: "Ngươi không tin ta sao?"
Ta lắc đầu: "Không phải."
Haiz, nên giải thích thế nào đây?
Nếu nói ra, thì phải bắt đầu từ chuyện Ngũ hoàng tử đã chết… mà chuyện đó lại không thể nói ra.
Chúng ta im lặng suốt dọc đường trở về phủ.
Vừa bước vào phủ, kế mẫu liền lao ra tát vào mặt ta, ta nhanh nhẹn né tránh.
Kế mẫu mắt đỏ ngầu, rít lên: "Tiện nhân! Có phải ngươi hại Thanh Anh không?!"
"Ngươi cướp hôn sự của nó, còn muốn hại c.h.ế.t nó? Tô Thanh Tuyết, ta với ngươi thề không đội trời chung!"
Ta không biết phải phản bác thế nào.
Quả thực do ta mà Tô Thanh Anh bị trọng thương.
Phụ thân xuất hiện, kéo kế mẫu ra:
"Đủ rồi, Nhị hoàng tử đã nói rồi, Thanh Anh không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
Kế mẫu gào khóc, chỉ vào mặt ta:
"Thanh Anh theo nó ra ngoài liền bị thương nặng, nhất định là nó hại! Lão gia, không thể bỏ qua như vậy được!"
Phụ thân đẩy bà ta ra: "Ngang ngược!"
Ông bước đến trước mặt ta, ôn hòa hỏi: "Thanh Tuyết, con và Thái tử thế nào rồi?"
Thanh Anh bị thương nặng, ta bị thích khách truy sát, vậy mà điều phụ thân quan tâm chỉ là hôn sự của ta với Thái tử.
Lòng ta lạnh buốt.
Ta nói: "Thái tử có việc gấp, đã hồi cung diện thánh rồi."
Phụ thân truy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ta lười đối đáp, chỉ lắc đầu: "Không rõ lắm, chỉ biết có thích khách, có lẽ Thái tử đã bắt được rồi?"
Phụ thân để ta lui xuống nghỉ ngơi.
Ta trở về viện, lại bị Lan Nhi một phen tra hỏi quan tâm.