Thiên thư:
【Những lời Thái tử nói, ta thật chẳng biết nên cảm động hay nên khó chịu. Lần trước hắn nói muốn cưới Thanh Tuyết làm trắc phi, sau lại muốn cưới làm Thái tử phi, đúng là tra nam!】
【Nói cho công bằng, đây là xã hội cổ đại, đừng nói là Thái tử, ngay cả thế gia quyền quý bình thường cũng tam thê tứ thiếp, không thể dùng tiêu chuẩn hiện đại để đòi hỏi người cổ đại.】
【Trắc phi khác với thiếp thất, có phẩm cấp đàng hoàng. Nếu xét khách quan, nói ra đừng giận nhé, thân phận hiện tại và thanh danh của Thanh Tuyết, thật ra còn chưa xứng làm trắc phi, cùng lắm chỉ xứng làm một vị lương viên thôi. Hơn nữa ban đầu Thái tử đã định hôn sự với Trần Nguyệt Hoa, sau mới động lòng muốn cưới Thanh Tuyết. Nếu không có Trần Nguyệt Hoa, có lẽ hắn đã cưới Thanh Tuyết làm Thái tử phi rồi.】
【Phải rồi, còn nhớ trước kia Thái tử từng nói gì không? Hắn nói không thể lập nàng làm Thái tử phi vì đã định người khác rồi, chỉ có thể cho nàng vị trí trắc phi. Nếu không thật tâm, hắn cần gì phải giải thích? Hắn là Thái tử, có cho hay không, ai dám cãi?】
28
Nhìn Thiên Thư, tâm tình ta lúc lên lúc xuống.
Thái tử thích ta?
Vậy ta có thích thái tử không?
… Thôi vậy, không nghĩ nữa.
Ta đẩy đẩy hắn: "Điện hạ? Điện hạ?"
Thái tử gục đầu bên bàn, không chút động tĩnh.
Không thể để hắn ngủ mãi bên bàn được, ta nghĩ một lúc, bèn vòng tay ôm eo hắn nhấc lên.
Y như lúc trước ở phủ Thụy vương.
Đặt thái tử lên giường xong, ta định rời đi, hắn lại bất chợt giữ c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.
Ta giãy một hồi vẫn không thể gỡ tay hắn ra, lại sợ đánh thức hắn, đành bất đắc dĩ ngồi bên giường.
Hơi thở thái tử dần ổn định.
Thiên Thư:
【Thái tử đến khi ngủ cũng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Tuyết, xem ra yêu nàng đến phát điên rồi.】
【Khoan đã, trong sách từng viết thái tử chỉ có thể cứng lên khi đối mặt với nữ chính, vậy nếu hắn cưới Thanh Tuyết, chẳng phải nàng ấy phải thủ tiết cả đời sao?】
【Rốt cuộc hắn có thể "ngẩng đầu" được không vậy?】
Thiên Thư bắt đầu bàn luận sôi nổi về việc thái tử có "dựng cờ" được không, làm ta cũng tò mò muốn chết.
Thiên Thư còn không ngừng xúi giục ta đi sờ thử.
【Thanh Tuyết, ngươi sờ thử đi, xem hắn có dựng nổi không? Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngươi đó!】
【Nam nhân không dựng được thì bỏ đi cho rồi!】
Gì cơ?
Bảo ta sờ thử, không được không được.
【Thanh Tuyết, ngươi còn từng đ.â.m vào hoa cúc hắn, giờ sờ một chút thì có là gì?】
【Chẳng lẽ ngươi không muốn biết lời tỏ tình hôm trước của hắn là thật hay giả?】
【Nếu hắn không dựng nổi vì ngươi, chứng tỏ hắn chẳng hề yêu ngươi!】
Câu cuối khiến ta hạ quyết tâm.
Ta vươn tay sờ về phía thái tử…
"Nàng làm gì đó?"
Thái tử bất ngờ mở mắt, ánh nhìn sáng rực chiếu thẳng vào ta.
Ta giật nảy mình, lắp bắp nói: "Không… không có gì…"
"Không có gì? Nàng vừa rồi sờ chỗ đó mà bảo không có gì?"
Thái tử từng bước ép hỏi, không buông tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bị ép đến bối rối, ngẩng đầu ưỡn ngực:
"Đúng vậy, ta chính là muốn sờ thử! Vì ta muốn biết ngài có dựng lên được hay không…"
Thái tử thoáng ngẩn người, bỗng kéo ta xuống giường, đè hẳn lên người ta:
"Vậy thì tự mình thử đi."
Ta cảm nhận được rõ ràng, mặt liền đỏ bừng như lửa đốt, vội vàng đẩy hắn ra, lăn xuống giường bỏ chạy.
Thiên Thư vội vã hỏi han:
【Thanh Tuyết, sờ được chưa? Mau nói đi!】
【Có ngẩng đầu được không? Tình yêu quan trọng, còn hạnh phúc chăn gối mới là chuyện lớn!】
【Nhanh lên nào, mô tả sơ kích cỡ cho hội viên cao cấp này đi!】
Ta quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn mấy dòng chữ đầy dâm loạn trên Thiên Thư.
Ta điên thật rồi sao?
Lại để mặc Thiên Thư xúi bẩy mà làm ra chuyện như vậy!
Đám thần tiên trong Thiên Thư này có đứng đắn chút nào không?
Sáng hôm sau, thái tử tỉnh lại, ta ghé lại gần, dịu giọng hỏi: "Điện hạ…"
Thái tử xua tay: "Đừng khách sáo thế, từ nay cứ gọi ta là Cơ Thần đi."
Ta hơi sững lại: "Cơ Thần?"
Hồng Trần Vô Định
Ồ, thì ra tên của thái tử là Cơ Thần.
Thiên Thư:
【Thấy biểu cảm của Thanh Tuyết chưa? Nàng như thể lần đầu nghe thấy vậy.】
【Cảm giác như đọc đến cuối truyện mới phát hiện tên thật của nam chính, đúng là kỳ lạ.】
【Nói mới nhớ, từ đầu đến giờ ai cũng gọi hắn là thái tử, chắc không ít độc giả còn chẳng biết tên hắn là gì luôn ấy ha ha ha.】
Cơ Thần hỏi ta tại sao hôm đó lại nữ cải nam trang lẻn vào phủ Thụy vương.
Ta vội đáp: "Tất cả đều là vì một miếng ngọc bội, đó là di vật của mẫu thân ta…"
Thái tử gật đầu: "Thì ra là vậy, nhưng miếng ngọc đó không nằm trong tay ta."
"Gì cơ?"
Ta kinh ngạc: "Vậy nó ở đâu?"
Thái tử đáp: "Đồ bị tịch thu ở phủ Thụy vương đều đã chuyển vào Đại Lý Tự, sau này sẽ nhập vào quốc khố. Ta có chút giao tình với Đại Lý Tự khanh, tuy giờ tình hình của ta không tốt, nhưng để lấy lại một miếng ngọc thì vẫn không thành vấn đề."
Hắn gọi lớn: "Thập Thất!"
Từ trên xà nhà đáp xuống một người, chính là Thập Thất đã lâu không gặp.
Ta trợn tròn mắt.
Gì vậy chứ, hắn bị cấm túc rồi mà, sao thị vệ vẫn có thể tự do hành động?
Thái tử vẫy tay: "Ngươi nghe rồi đó? Đi lấy lại ngọc bội."
Thập Thất: "Tuân lệnh."
Ta: "..."
Thì ra đám ám vệ đó vẫn luôn ở đây!
Tối hôm đó, Thập Thất mang ngọc bội trở về.
Quá trình thuận lợi đến kỳ lạ, cứ như tiện tay ra phố mua món đồ chơi, không chút gợn sóng.
Nhìn lại bao nhiêu sóng gió mình từng trải qua vì miếng ngọc này, trong lòng ta muôn vàn cảm xúc, không biết phải nói gì cho phải.