Thân Tuyết

Chương 26



29

 

Ta và Thái tử bắt đầu cuộc sống yên bình trong phủ Thái tử.

 

Hắn nói, hắn đã sớm tha thứ cho ta rồi.

 

Chuyện ở phủ Thụy vương năm ấy, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, hơn nữa đã cố gắng hết sức để bảo vệ hắn.

 

Nghe hắn nói vậy, ta rơi nước mắt: "Điện hạ, ngài biết vậy là tốt rồi."

 

Hắn nói: "Nói cho đúng, ta còn nên cảm tạ nàng nữa."

 

Ta bỗng nhớ tới lời hứa hôm trước, liền thuận miệng nói: "Chẳng phải chàng từng hứa thưởng cho ta mười tám nam nhân đó sao?"

 

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, đặt bút xuống: "Nàng thật sự thèm nam nhân đến vậy ư?"

 

Ta vội giải thích:

 

"Chưa nói hết mà! Ý tap là, nếu điện hạ thật sự muốn ban thưởng cho ta mười tám nam nhân, thì không bằng thưởng cho ta mười tám rương trân bảo còn hơn."

 

Hắn lắc đầu: "Đồ của ta đều bị tịch thu cả rồi, bây giờ chẳng còn gì."

 

Ta chán nản đáp: "Vậy thôi."

 

Hắn liếc ta một cái: "Nhưng ta quyết định ban chính bản thân mình thưởng cho nàng. Một mình ta, bằng mười tám người kia."

 

Ta: "..."

 

Đúng là không biết xấu hổ!

 

Cơ Thần ngẩng cao đầu, đầy tự tin:

 

Hồng Trần Vô Định

"Cô thân là Thái tử, dung mạo, xuất thân, thân thế đều là đệ nhất thiên hạ. Ban cho nàng là đại ân đại đức, nàng còn không mau tạ ơn?"

 

Ta trợn trắng mắt, quay đầu bỏ đi.

 

Thiên thư:

 

【Ha ha ha, nữ phụ và Thái tử ở bên nhau thú vị thật đấy.】

 

【Nữ chính với nam chính tuy ngọt thật, nhưng không có nữ phụ ác độc thì tình tiết của họ cũng chẳng còn gì hấp dẫn nữa.】

 

【Nói trắng ra thì, nhân vật và tình tiết đều nổi bật là nhờ có nữ phụ làm nền. Một khi thành đôi rồi, lại chẳng còn gì thú vị.】

 

Ba ngày trôi qua, thánh chỉ hạ xuống, phế Thái tử làm thứ dân.

 

Phủ Thái tử cũng bị mở ra, Thái tử bị đuổi ra ngoài, ta cũng đi theo ra khỏi phủ.

 

Thái tử bị phế, chẳng mang theo được gì.

 

Ta xoa cằm nói:

 

"Cơ Thần à, giờ chàng chẳng còn là Thái tử, cũng chẳng có tiền, hình như không xứng với ta nữa rồi? Hay là chàng vẫn nên thưởng cho ta mười tám nam nhân đi?"

 

Hắn giận dữ: "Nàng dám?"

 

Ta cười hì hì bỏ chạy.

 

Hắn lập tức đuổi theo.

 

Ngày Thái tử bị phế, Nhị hoàng tử được lập làm Tân Thái tử, còn tuyên bố lập Tô Thanh Anh làm Thái tử phi, tháng Năm thành hôn.

 

Khắp nơi mừng vui, chẳng còn ai đoái hoài đến chúng ta.

 

Thiên thư:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Không thấy hả hê gì cả. Thanh Anh sắp gả cho người mình yêu, lại còn làm Thái tử phi, nhưng trong lòng ta cứ nặng nề không yên.】

 

【Đúng thế, mọi chuyện đều phát triển theo cái gọi là kết cục tốt đẹp đã định sẵn, nhưng ta chẳng thấy vui vẻ gì.】

 

【Thái tử và Thanh Tuyết đều vô tội. Giờ thì rõ ràng rồi, ngũ hoàng tử là do nhị hoàng tử giết!】

 

Ta xem xong thiên thư, khẽ thở dài một hơi.

 

Giờ phút này rồi, nói những lời ấy thì có ích gì?

 

Sau khi ổn định chỗ ở tại một căn nhà nhỏ, ta lập tức mang theo ngọc bội đến địa điểm mà mẫu thân từng dặn dò trong trí nhớ.

 

Vòng qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng đến được tửu quán trong một con hẻm vắng.

 

Ta lấy ngọc bội ra đưa cho chưởng quầy:

 

"Ta đến để gặp người. Mẫu thân ta nói, năm xưa người có gửi đồ ở đây."

 

Chưởng quầy cẩn thận kiểm tra ngọc bội, rồi nói: "Mời đi theo ta."

 

Hắn dẫn ta vào một gian phòng nhỏ, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp.

 

"Đây là đồ mà mẫu thân của cô nương khi xưa gửi lại."

 

Chưởng quầy thở dài:

 

"Ngày ấy bà ấy nói mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, con gái lớn lên sẽ đến lấy vật này. Không ngờ lại phải chờ đến hơn mười năm."

 

Khoé mắt ta cay xè, ta nhẹ nhàng mở hộp ra.

 

Bên trong là vài tờ ngân phiếu, mấy cây trâm bạc, còn có một quyển sổ sách, một bản danh sách, cùng một phong thư.

 

Ta vội vàng mở thư ra xem.

 

“Gửi con gái thân yêu, Mẹ chẳng thể cùng con lớn lên, bởi vì mẹ đã biết bí mật của phụ thân con..."

 

Trong thư kể rõ, phụ thân ta vẫn luôn âm thầm làm việc cho Nhu phi, giúp bà ta buôn lậu vật phẩm, quản lý sản nghiệp, xử lý số bạc tham ô.

 

Bề ngoài lại tỏ ra thân cận với Hoàng hậu và Thái tử.

 

Hơn nữa, ông ta không hành động đơn độc, mà là một thành viên trong liên minh các quý tộc.

 

Năm xưa tiên đế từng muốn cắt giảm tước vị, con cháu đời sau nếu không lập công thì sẽ bị giáng cấp hoặc tước bỏ tước hiệu, khiến rất nhiều quý tộc bất mãn.

 

Nhu phi là kẻ dã tâm bừng bừng, muốn đưa con trai của mình là nhị hoàng tử lên làm thái tử, bèn âm thầm lôi kéo đám quý tộc ấy, hứa hẹn rằng chỉ cần nhị hoàng tử đăng cơ, sẽ khôi phục lại chế độ tước vị như xưa.

 

Mẫu thân ta vô tình phát hiện được bí mật của phụ thân cùng liên minh kia, liền chép lại hai quyển sổ, ghi chép rõ địa chỉ các sản nghiệp liên quan...

 

Cảm thấy đại hoạ sắp ập đến, người bèn giấu một bản cùng bản đồ tại tửu quán này, còn một bản khác thì cất dưới đáy giường.

 

Vì mọi việc đến quá đột ngột, người không biết nên giao phó cho ai, nên đành đưa ngọc bội cho ta, dặn ta không được nói cho ai biết.

 

Sau khi người mất, mới có thể tới lấy đồ, rồi lập tức quay về bên ngoại tổ.

 

Phụ thân chính là kẻ bắt cá hai tay, một mặt âm thầm giúp Nhu phi làm việc, thu thập chứng cứ, chính là cuốn sổ cùng danh sách mà mẹ ta có được;

 

Một mặt lại vỗ về nịnh hót Hoàng hậu.

 

Nếu Hoàng hậu thắng, ông ta sẽ giao ra cuốn sổ để lập công.

 

Nếu Nhu phi thắng, ông ta cũng có thể thăng quan tiến chức.

 

Chỉ cần nắm được bản danh sách kia, tức là nắm giữ bí mật của các thế gia quyền quý.

 

Chỉ là ông ta không ngờ rằng, cuốn sổ và danh sách mà ông ta nhọc công thu gom ấy, lại bị mẹ ta phát hiện rồi lén chép lại...

 

Dựa theo những mảnh ký ức mơ hồ thuở bé, ta cũng đoán được phần nào chuyện sau đó.