Khi ấy Cơ Thần đang đứng trong sân trò chuyện cùng Thập Thất.
Ta giao hộp cho hắn, vành mắt hoe đỏ, nghẹn ngào thốt:
"Cơ Thần, những thứ này đủ để trợ giúp chàng đoạt lại ngôi vị Thái tử, yêu cầu duy nhất của ta là công bố tội trạng của phụ thân, không, là Dũng Nghĩa hầu, khiến ông ta chịu vạn tiễn xuyên tim, thân bại danh liệt, nghìn đời không rửa sạch."
Cơ Thần ngẩn người.
Ta mở hộp, chỉ từng món một ra trước mặt hắn, kể rõ lai lịch.
Lại đem chuyện Vương Lâm, cùng hành động vứt xác thích khách xuống đầm của hắn, kể lại tường tận.
Thập Thất mừng rỡ nói: "Điện hạ, những chứng cứ này đủ để lật đổ Nhu phi!"
Ánh mắt ta chăm chú nhìn Cơ Thần: "Cầu xin điện hạ vì mẹ ta mà rửa sạch oan khuất!"
Hắn im lặng giây lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Thập Thất mang theo vật chứng cùng ám vệ rời đi.
Ta cảm thấy đầu óc choáng váng, Cơ Thần ôm lấy ta, đưa vào phòng nghỉ ngơi.
Hắn còn nói rất nhiều bên tai ta.
Thế nhưng đầu ta choáng váng quá, căn bản chẳng nghe rõ được điều gì.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Cơ Thần đã không còn ở trong viện.
Căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Nhìn sân viện vắng lặng, ta chợt nghĩ: Có lẽ Cơ Thần sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.
Nếu Dũng Nghĩa hầu thật sự vào ngục, thì ta cũng sẽ thành tội nữ của kẻ trọng tội.
Giữa ta và Cơ Thần, từ nay về sau, sẽ chẳng còn khả năng nào nữa.
Những ngày kế tiếp, kinh thành chấn động, m.á.u chảy thành sông.
Cơ Thần không một lần xuất hiện.
Ta sống trong tiểu viện, chẳng ai đoái hoài.
Một ngày nọ, có người lẻn vào.
Ám vệ từ trên trời giáng xuống, g.i.ế.c c.h.ế.t người nọ, kéo xác ra ngoài.
Xong xuôi mọi việc, hắn lại ẩn thân vào bóng tối.
Tựa như trong viện này, chỉ còn lại một mình ta.
Lòng ta ngổn ngang trăm mối.
Cơ Thần… trong lòng có ta.
Chỉ tiếc rằng, không bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành Thái tử điện hạ.
Còn ta, lại là nữ nhi của tội thần.
32
Cơ Thần mang chứng cứ trở về, thế như chẻ tre, nhanh chóng lật đổ toàn bộ phe cánh của Nhu phi.
Hoàng đế giận dữ, lập tức đày Nhu phi vào lãnh cung.
Vì lễ sắc phong Thái tử của Nhị hoàng tử chưa chính thức tiến hành, hoàng đế liền hạ chỉ hủy bỏ, giáng hắn xuống làm thứ dân.
Nhị hoàng tử rời khỏi hoàng cung, vào tu hành ở Nam Minh Tự.
Dũng Nghĩa Hầu bị phán xử lăng trì.
Kế mẫu cũng bị liên lụy không ít, chuyện bà ta bán ta cũng bị định tội, kết cục cũng là lăng trì xử tử.
Những người khác không liên quan, đều không truy cứu.
Nói cách khác, ngoài Dũng Nghĩa hầu và kế mẫu ra, tất cả đều vô tội.
Đến ngày hai người thụ hình, ta cố ý đến pháp trường xem một lần.
Từ đằng xa, ta nhìn thấy Thanh Anh.
Nàng đứng ở phía đối diện pháp trường.
Giữa biển người mênh mông, ánh mắt chúng ta giao nhau.
Ngàn vạn lời muốn nói, rốt cuộc cũng chỉ còn im lặng.
Nàng mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, rồi xoay người rời đi.
Tựa như giọt nước, tan biến vào biển người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xem xong hành hình, ta cũng xoay người rời đi, trước tiên đến mộ phần của mẫu thân tế bái, sau đó thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Ta là tiểu thư Hầu phủ lưu lạc bên ngoài.
Một năm trước, một mình trở về kinh thành.
Một năm sau, lại một mình rời đi.
Đường đời phía trước mờ mịt, chẳng ai cùng ta bước tiếp.
"Tiểu thư!"
Vừa đến trước mộ phần, đã thấy Lan Nhi đứng trước bia đá.
Ta kinh ngạc nói: "Lan Nhi, sao ngươi lại ở đây?"
Hồng Trần Vô Định
Lan Nhi chạy tới đáp:
"Tìm mãi không thấy tiểu thư, ta nghĩ phu nhân đã được rửa sạch oan khuất, tiểu thư nhất định sẽ quay về tế bái, nên dứt khoát đợi luôn ở đây. Ta đoán đúng rồi phải không! Tiểu thư, sau này ta vẫn muốn đi theo người."
Vành mắt ta bỗng đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhẹ giọng nói: "Lan Nhi, cảm ơn ngươi."
33
Sau khi bái tế mẫu thân xong, ta cùng Lan Nhi mang hành lý rời khỏi kinh thành.
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương đỏ như máu.
Đoàn xe lắc lư, lắc lư không ngừng.
Lắc lư đến mức khiến người ta buồn ngủ.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy ven đường có người chia ly.
Hoặc khóc, hoặc cười.
Có người nói: "Đường xa vạn dặm, trên đường hãy tự bảo trọng!"
"Có ngày ta sẽ quay lại tìm ngươi!"
Ta chợt ngồi bật dậy.
Lan Nhi kinh ngạc nói: "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Ta đáp: "Không có gì."
Ta đã biết lời mà Thanh Anh nói với ta ở pháp trường hôm ấy là gì rồi.
Nàng nói: "Xin lỗi, xin hãy bảo trọng."
Hôm ấy, nàng đến là để từ biệt.
Ta tựa vào vách xe, khẽ thở dài một hơi thật dài, mỉm cười nói:
"Thanh Anh muội muội, muội cũng bảo trọng nhé."
Xe ngựa đi tới mười dặm đình, bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau đuổi tới, lộc cộc dồn dập.
Ta không để tâm.
Thiên thư đột nhiên hiện lên:
【Ngoan nào Thanh Tuyết, là Cơ Thần đấy! Hắn đến tìm ngươi rồi!】
【Hoàng thượng muốn hắn tiếp tục làm Thái tử, nhưng điều kiện là phải cưới Trần Nguyệt Hoa làm Thái tử phi, thêm hai vị thiên kim của đại thần làm trắc phi, hắn đã từ chối.】
【Hắn nói mình đã hứa sẽ lấy ngươi làm thê tử, quân tử giữ chữ tín, không thể thất hứa, thà từ bỏ ngôi vị Thái tử.】
【Hu hu hu, ta lại tin vào tình yêu rồi!】
【Hắn bỏ lại mọi thứ để đuổi theo ngươi đấy, Thanh Tuyết, quay đầu lại đi!】
Có người gõ nhẹ vào thân xe.
Ta vén rèm lên.
Ngoài rèm là một gương mặt quen thuộc tuấn tú, phía sau là tường thành mờ xa như một đường kẻ.
Núi xa thăm thẳm, ráng chiều rực rỡ lóa mắt.
Hắn hỏi: "Thanh Tuyết, chẳng phải ta bảo nàng chờ ta sao? Cớ sao lại bỏ ta mà đi?"
Ta hỏi lại: "Sao chàng lại tới đây?"
Hắn đáp: "Mẫu hậu làm nhiều chuyện sai trái, dẫu lập công, ta cũng chẳng thể làm thái tử, càng chẳng thể được lòng thiên hạ. Nay chỉ có thể đi theo nàng mà thôi... Được chứ?"
Cuối chân trời, hoàng hôn rực đỏ tựa máu, ánh cam phủ khắp bầu trời.
Ta vừa cười vừa rơi lệ: "Được."
Hoàn.