Phụ thân phát hiện mẫu thân đã nắm được chứng cứ, liền ra tay sát hại người, còn đem vật dưới giường hủy đi.
Chỉ không ngờ, còn có một bản khác được cất giấu tại tửu quán này.
Ta vừa đọc vừa rơi lệ.
30
Thiên thư:
【Thì ra chân tướng lại là như vậy.】
【Phe cánh của Nhị hoàng tử và Nhu phi trong nguyên tác đều được miêu tả thuần khiết, dường như là bị ép buộc mới lên làm thái tử, nay xem ra hoàn toàn là kẻ có tâm cơ thâm trầm.】
【Lúc Ngũ hoàng tử chết, ta đã cảm thấy không ổn rồi!】
【Xem xem tiếp theo giữa Nhị hoàng tử và nữ chính sẽ xảy ra chuyện gì, mà nói mới nhớ, cốt truyện của hai người này trong truyện vốn đã kết thúc rồi, kết thúc chỉ vỏn vẹn một câu: nam chính đăng cơ làm hoàng đế, nữ chính làm hoàng hậu, rồi hết truyện.】
【A! Thanh Anh nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Nhị hoàng tử và Vương Lâm!】
Ta vội lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên thiên thư.
Vương Lâm là ai?
Thiên thư liên tục nhảy hiện, liệt kê ra mấy cái tên.
Tổng kết lại, đại khái là Nhu phi sai Vương Lâm thống lĩnh ám vệ, phụ trách việc ám sát, sau đó đem t.h.i t.h.ể Ngũ hoàng tử ném ở gần Tây Sơn, vu oan cho Thái tử.
Sau khi xong việc, bọn hắc y nhân rút theo đường định sẵn, lui về đầm nước cách mười dặm, rồi lại bị Vương Lâm dẫn người diệt khẩu, buộc đá vào vứt xác xuống đầm…
Theo mô tả trong thiên thư, Thanh Anh tình cờ phát hiện bí mật, liền chất vấn Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử ban đầu còn quanh co chối cãi, về sau hết cách mới nói:
"Thanh Anh, từ xưa đến nay, ai bước lên đế vị mà chẳng hai tay nhuốm máu? Hoàng hậu g.i.ế.c người không ít, Thái tử cũng chẳng vô tội, nếu bọn họ có thể đăng cơ, cớ gì ta lại không thể?"
Tô Thanh Anh không thể chấp nhận: "Cơ Hồi, ta chưa từng nghĩ ngài là hạng người như vậy."
Nhị hoàng tử hoảng hốt:
"Thanh Anh, hôm đó mẫu phi phái người g.i.ế.c sạch mọi người trong trang viện, là ta biết được tin, bất chấp tất cả chạy đến bên cạnh nàng, khiến bọn họ không thể ra tay! Giữa lúc ấy, Vương Lâm tìm ta, ta liền cố ý sửa lại mệnh lệnh, chỉ g.i.ế.c Lâm An, Trần Kỳ và Tô Thanh Tuyết!"
Tô Thanh Anh kinh hãi: "Tại sao phải g.i.ế.c Thanh Tuyết?"
Nhị hoàng tử nắm lấy tay nàng:
"Bởi vì nàng! Ta yêu nàng, không nỡ để nàng chịu chút uất ức nào, biết nàng ta luôn nhằm vào nàng, ta liền sai người g.i.ế.c nàng ta. Nào ngờ nàng lại vì nàng ta mà chắn mũi tên…"
Tô Thanh Anh giật tay ra, lùi lại từng bước, lắc đầu: "Thì ra là vậy… thì ra là vậy…"
Nhị hoàng tử nói:
"Ta đã làm trái ý mẫu phi, giữ lại mạng sống cho những người khác, nàng còn muốn ta làm gì nữa? Còn Ngũ hoàng tử, ta rõ ràng đã lén sai người đưa hắn đi nơi khác, vĩnh viễn không quay lại. Là hắn tự nghe lời mẫu phi quay về kinh thành, mới bị g.i.ế.c để làm vật tế cờ, vu oan cho Thái tử!”
“Nay ta và mẫu phi đã thắng, ta cũng không tận diệt mà để Cơ Thần sống sót. Nàng còn muốn ta phải làm thế nào nữa, Thanh Anh? Ta làm vậy chưa đủ sao?"
Trước lời chất vấn dồn dập của Nhị hoàng tử, nước mắt Tô Thanh Anh tuôn rơi không ngớt.
Nàng không biết phải trả lời ra sao, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiên thư:
【Trời ơi, thì ra chân tướng là vậy, Thanh Anh phải làm sao đây?】
【Thanh Anh thật sự là người lương thiện thuần khiết, còn nam chính… chỉ có thể nói hắn là một nam chính đạt chuẩn, dã tâm sắt đá mà vẫn biết giữ lại đường lui. Tranh đoạt đế vị xưa nay, làm gì có ai là đóa bạch liên hoa? Toàn là những kẻ dã tâm bừng bừng cả!】
【Phải đó, nguyên tác viết rằng Thái tử và Hoàng hậu rất độc ác, còn nam chính chỉ là bị ép phản kháng. Nay ngẫm lại, thật nực cười.】
Sau khi nghe xong một đoạn dài, Thanh Anh hít sâu một hơi, nói:
"Thái tử từng cứu ta một mạng, nay biết được ngài hãm hại ngài ấy, ta không thể đứng chung hàng ngũ với tội nhân…"
Nhị hoàng tử ngửa mặt cười lớn, cười rất lâu mới dừng lại:
"Ta là tội nhân ư? Tô Thanh Anh, nàng tưởng mình trong sạch lắm sao?”
“Mẫu thân nàng, từ khi phu nhân Dũng Nghĩa hầu còn sống đã lén lút tư thông với Dũng Nghĩa hầu, hai người hợp mưu g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên phối, lại còn bày mưu bán đứng Tô Thanh Tuyết… Phụ mẫu của nàng cũng đều là tội nhân cả!"
"Không! Không phải như vậy!"
"Tô Thanh Anh, nàng tuy chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng cuộc sống yên ổn của nàng, đều được xây trên m.á.u tươi và tội ác! Nàng vốn dĩ đã mang tội từ khi sinh ra, dựa vào đâu mà chỉ trích ta là tội nhân?"
Tô Thanh Anh ngã ngồi trên mặt đất.
Nhị hoàng tử ôm chầm lấy nàng:
"Thanh Anh, Thanh Anh của ta, chúng ta đều mang tội, chi bằng cùng nhau cai trị thiên hạ, lấy công chuộc tội, được không?"
Tô Thanh Anh dồn sức đẩy hắn ra, lắc đầu, mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn vẫn kiên định.
"Ta quả thật mang tội. Đã biết tội thì sẽ không tiếp tục thản nhiên hưởng thụ những thứ không thuộc về mình."
Nàng túm lấy mái tóc đen dài, rút kiếm cắt xuống.
Ba ngàn sợi tóc, từ bờ vai gầy guộc của nàng rơi xuống lả tả.
Nhị hoàng tử sững sờ.
Thiên thư cũng kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Hồng Trần Vô Định
Ta cũng bàng hoàng trước lựa chọn của Thanh Anh.
Tô Thanh Anh trầm giọng nói:
"Thanh Anh là tội nhân, không xứng với ngôi vị thái tử phi. Kính mong Nhị hoàng tử thành toàn. Từ hôm nay trở đi, thế gian không còn Thanh Anh nữa, ta sẽ vào Nam Minh Tự sám hối vì tội nghiệt của mình."
Nàng buông kiếm xuống, quay người rời đi.
Một thân váy lụa trắng, dần dần tan biến trong tầng tầng cung cấm.
31
Thiên thư:
【Hu hu hu, Thanh Anh, Thanh Anh của ta đúng là nữ chính ta yêu thích nhất.】
【Xem mà rơi nước mắt mất thôi.】
【Thanh Anh, ta đã không nhìn lầm nàng!】
Ta thu thập đủ những tin tức hữu dụng, ôm lấy chiếc hộp chạy như bay về tiểu viện.