Thần Y Báo Huyết

Chương 14



14.

Nhị tỷ hẳn cho rằng lời ta hôm ấy chỉ là để tự an ủi bản thân.

Nhưng chỉ mười ngày sau, Đông cung thật sự vội vã truyền chỉ triệu hồi Tống Chiêu Tâm—kẻ vừa bị lưu đày.

 

Bởi vì… Thái tử mắc bệnh.

Sốt cao, co giật, da lốm đốm vết tím bầm, lúc tỉnh lúc mê—mọi triệu chứng đều giống y như trận dịch ở làng chài năm xưa.

 

Thái y viện bó tay, toàn bộ hy vọng đổ dồn lên người Tống Chiêu Nguyệt.

 

Ban đầu nàng ta còn tự tin lắm, lấy lại đơn thuốc năm xưa đã đánh cắp để chữa trị.

Nhưng bệnh Thái tử không những không thuyên giảm, ngược lại còn chuyển biến xấu hơn.

Các thái y đề nghị điều chỉnh đơn thuốc, nàng lại như rắn mất đầu, cầm toa thuốc năm xưa mà không biết nên sửa thế nào.

 

Thái tử sốt—nàng cho uống thuốc hạ nhiệt.

Thái tử toàn thân đau nhức—nàng liền kê thuốc giảm đau cực mạnh.

Chẳng khác nào đắp tạm mảnh vải rách lên đoạn đê vỡ—nước tràn chỗ nào, vá chỗ đó.

 

Nhưng Thái tử là người bằng xương bằng thịt, không phải bức tường chịu đòn vô cảm.

Bị Tống Chiêu Nguyệt giày vò suốt bảy tám ngày, suýt nữa thì mất nửa cái mạng, lúc ấy, hắn mới sực nhớ tới Tống Chiêu Tâm.

 

Nhớ lại câu nói khi nàng nắm tay hắn dứt khoát thốt ra:

“Trận dịch này—chỉ có ta mới có thể trị dứt.”

 

Ngay lập tức, khi đoàn xe lưu đày chưa rời kinh quá trăm dặm, ta được truyền chỉ khẩn cấp triệu hồi.

Khi ta bước vào Đông cung, Thái tử đã gầy đến mức xương sườn hiện rõ, hệt như một người vừa từ Quỷ Môn trở về.

 

Vừa thấy ta, hắn như người sắp c.h.ế.c vớ được cọng rơm cứu mạng:

 

“Chiêu Tâm… chỉ cần nàng cứu được ta, cả Tống gia .... vô tội, lập công!”

 

Chỉ khi hắn buông lời hứa, ta mới chịu ra tay cứu trị.

 

Ba ngày sau, Thái tử hạ sốt, sắc mặt hồng nhuận, thần trí hồi phục.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là nắm chặt lấy tay ta:

 

“Là ta sai rồi… ta lẽ ra nên tin nàng từ đầu.

Tống Chiêu Nguyệt đáng g.i.ế.c, dám lừa cả thiên hạ!”

 

Một lần đi đến mép vực sinh tử, hắn cuối cùng cũng nhìn thấu bộ mặt thật của “thần y” Tống Chiêu Nguyệt.

 

Nàng ta bị áp giải đến nha môn thẩm tra.

Ba ngày ba đêm, đói khát đến kiệt quệ, nàng rốt cuộc cũng thú nhận hết tội lỗi năm xưa.

 

Phải—nếu năm ấy ta và nàng không ra tay, dân làng cũng có thể mất mạng.

Nhưng sai lầm do vô ý của thầy thuốc khác hoàn toàn với ác tâm cố tình hại người.

 

Ta kê đơn là để cứu người.

Còn nàng—khi bỏ một lượng lớn phụ tử cực độc vào thuốc ta kê đã chẳng khác nào cố ý g.i.ế.c người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lần này, phụ thân không cầu xin, không che chở.

 

Quan phủ định tội. 

Một trăm ba mươi sáu mạng người — tội nghiệt cuối cùng cũng được tháo xuống khỏi ta.

 

Theo lời ta đề nghị, Tống Chiêu Nguyệt bị Thái tử phán lưu đày ba ngàn dặm.

Trước ngày khởi hành, ta đến thiên lao thăm nàng.

 

Nàng vẫn không hiểu nổi:

“Dịch làng chài năm xưa đã dứt, sao lại bùng phát trên người Thái tử?

Không, không đúng… ngoài Thái tử không ai mắc bệnh này… 

Là ngươi? Là ngươi giở trò?”

 

Nàng chồm dậy, tay mang xích sắt, túm lấy cổ áo ta:

“Tống Chiêu Tâm, ngươi đã làm gì?!”

 

Ta nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, cười dịu dàng:

“Tỷ thông minh mà, sao lại đoán không ra?

Thái tử mắc không phải là dịch bệnh mà là độc ta điều chế, dựa theo triệu chứng của dịch năm xưa.”

 

“Học y tất biết dùng độc. 

Với y thuật của ta, chế ra loại độc giả dịch chẳng có gì khó.”

 

“Ta sớm đoán được tỷ sẽ lấy chuyện làng chài để hủy hoại ta. 

Vậy nên… ta cố tình để tỷ khuấy động mọi thứ.

Không khuấy động sao Đông cung điều tra? 

Không điều tra sao ta rửa được tội?”

 

“Nhưng chuyện đã ba năm, đâu còn chứng cứ?

Chỉ đành mượn Thái tử làm bàn cờ.”

 

Ta ghé tai nàng, nhỏ giọng:

“Hôm ấy, khi ta nắm tay Thái tử từ biệt, đã bôi độc vào lòng bàn tay hắn.

Loại độc này thấm qua da, hai ngày sau mới phát tác.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tống Chiêu Nguyệt trợn mắt:

“Ngươi dám đầu độc Thái tử ngay giữa thanh thiên bạch nhật?!”

 

Ta thản nhiên:

“Ta đã tính trước đường lui.

Thái tử sau đó có nghi ngờ, nhưng ta đã đưa ra một lý do đủ thuyết phục.”

“Ta bảo, độc là do đám dân làng mà tỷ dẫn theo, trên người họ còn sót độc cũ, nên Thái tử mới bị lây.”

“Biết xong, Thái tử liền tin rằng chính tỷ đã gây tai họa.

Hắn hận tỷ đến tận xương.”

 

Tống Chiêu Nguyệt cứng người, run rẩy, rít qua kẽ răng:

“Ngươi… thật… độc ác!”

 

Ta nhã nhặn đáp lại, mắt ánh lên ý cười:

“So với tỷ, muội còn thua xa.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com