Thần Y Báo Huyết
15.
Tống Chiêu Nguyệt bị bịt mắt, trói tay, giải đến nơi lưu đày.
Nhưng chẳng bao lâu sau, xe ngục chở nàng liền dừng lại.
Mảnh vải đen bị gỡ xuống. Xiềng xích gông cùm cũng lần lượt được tháo bỏ.
Tống Chiêu Nguyệt ngỡ ngàng, ánh mắt bừng sáng:
“Chẳng lẽ… Thái tử không nỡ g.i.ế.c ta?
Là muốn ta giả c.h.ế.t để thoát thân?”
Thị vệ dẫn đầu lắc đầu, lạnh giọng:
“Lệnh của Thái tử:
Thả ngươi lại nơi này—sống hay c.h.ế.t, tự quyết.”
Tới lúc ấy, nàng mới phát hiện: cảnh sắc nơi đây quen thuộc vô cùng.
Bên bờ biển rì rào sóng vỗ, một nhóm người từ từ bước ra, những gương mặt méo mó, mắt lệch mũi lệch, trông chẳng khác gì quỷ mị.
Là dân làng chài.
Là những người năm xưa nàng từng đưa tới Đông cung để vu cáo ta.
Bọn họ đã theo dõi toàn bộ quá trình xét xử.
Khi chân tướng bị phơi bày, họ đem sự thật trở về làng—nơi có hơn trăm sinh linh mất mạng.
Nơi mà nỗi đau vẫn còn âm ỉ, nỗi oán hận chưa tan, m.á.u như vẫn đang nhỏ trong tâm can người sống.
Người đứng đầu siết chặt chuôi rìu, ánh mắt đỏ ngầu:
“Chính là ả!
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Kẻ đã bỏ độc phụ tử vào thuốc cứu mạng, khiến bao nhiêu người dân chúng ta phải c.h.ế.c oan!”
Một người khác gằn giọng:
“Chính ả đã ăn cắp phương thuốc, không biết điều chỉnh theo diễn tiến bệnh.
Kết quả, những người sống sót như chúng ta, thành ra người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ!”
“Cái đồ thần y giả mạo này đã khiến chúng ta sống không bằng c.h.ế.t!”
Dân làng gào lên, tay cầm lưỡi liềm, cào cào, xẻng, cuốc, dần dần áp sát Tống Chiêu Nguyệt.
Nàng hốt hoảng lùi lại từng bước, run rẩy van xin:
“Xin lỗi… ta xin lỗi…
Năm xưa ta hồ đồ… xin tha cho ta một con đường sống!”
Một ông lão hằn học nhìn nàng, nói rành rọt từng chữ:
“Tha cho ngươi?
Năm xưa ngươi có tha cho chúng ta không?”
---
Ta đứng trên sườn đồi ven biển.
Từ nơi cao ấy, ta nhìn thấy thân ảnh trưởng tỷ bị vùi giữa làn sóng giận dữ của dân làng.
Không còn ai gọi nàng là “Tống thần y.”
Không còn ai nguyện gọi nàng là “Ngài.”
16.
Sau vụ án năm ấy, Tống gia được đại xá vô tội, phụ thân khôi phục quan tước, trở lại chức cũ.
Thái tử từng được ta một tay cứu khỏi Quỷ Môn, nên càng thêm quyết tâm cưới ta làm Thái tử phi.
Hắn không hề hay biết cơn “dịch bệnh” kia là độc do chính ta hạ.
Người suýt bị ta đầu độc đến mất nửa cái mạng, giờ đây vẫn đối với ta một lòng cảm kích, một dạ muốn cưới về làm chính thất.
Nhưng ta không muốn.
Bao nhiêu năm qua, ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian quý giá có thể dùng để chữa bệnh cứu người.
Giờ đây ta không thể để nửa đời còn lại vùi thân trong chốn nội viện, vì một chữ “phu quân” mà đánh mất chính mình.
Thái tử thấy ta quyết tâm rời đi, dây dưa mãi cũng đành buông tay.
Mùa xuân năm ấy, ta cùng nhị tỷ từ biệt.
Theo phụ thân lên phương Bắc, làm quân y tại biên cương suốt hai năm.
Sau đó, lại một mình đến Tây Bắc hoang dã, hành y giữa bách tính nghèo khổ, trị những chứng bệnh mà kinh thành gọi là “không thuốc chữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đến năm thứ ba, ta trở về kinh.
Mang theo phương thuốc mới điều chế, giúp dân làng chài chữa khỏi hậu chứng của dịch bệnh năm xưa.
Hôm ấy, giữa dòng người chen chúc trước y quán, một nữ nhân khom lưng, lê bước, chân trái kéo lê, toàn thân rách nát, quỳ rạp dưới chân ta.
Ta nhìn rất lâu… mới nhận ra: là trưởng tỷ.
Ba năm qua, nàng bị dân làng chài giam lỏng, ngày ngày hành hạ nhưng không để nàng c.h.ế.c.
Nàng ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, giọng khàn đến run:
“Tam muội… cứu ta…”
Giờ đây, nàng giống như ta năm xưa—khi bị xe ngựa đ.â.m ngã, nằm trong vũng m.á.u, giơ tay yếu ớt van xin.
Ta mỉm cười, cử chỉ ôn hoà như thần y thánh thiện:
“Dĩ nhiên là cứu rồi. Ta là thần y mà.”
Nói rồi ta kéo một tiểu cô nương bên cạnh lại gần:
“Cô bé này bị cát bay vào mắt, phải chữa cho nó trước đã.
Chứng tâm khí của tỷ, không vội.”
Tống Chiêu Nguyệt hoảng sợ, lớn tiếng:
“Nếu không chữa, ta sẽ c.h.ế.t!”
Ta ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Cô bé mà để cát trong mắt lâu, sẽ rất khó chịu.
Tỷ chỉ là đau tim thôi, không c.h.ế.c ngay được.”
Nàng nghiến răng, gắng gượng nói:
“Ta là tỷ tỷ ruột của muội!
Tính mạng ta quan trọng hơn bọn người xa lạ ngoài đường!”
Ta bật cười:
“Còn nhớ tỷ từng nói gì không?
Cõi đời này… chúng sinh bình đẳng.”
Ánh mắt nàng trợn tròn, cả người như bị tát một cú vào thẳng trí óc.
Câu nói nàng từng kiêu hãnh lặp đi lặp lại, giờ đây là lưỡi d.a.o đ.â.m ngược vào tim.
Cơn đau khiến nàng gào thét, ho ra m.á.u, run rẩy bò đến bên ta, nắm lấy váy áo:
“Cứu… cứu ta…”
Ta cười dịu dàng, đá nhẹ tay nàng:
“Không vội.
Ở đây còn có người đáng thương hơn tỷ.”
Khi nàng quằn quại dưới đất, ta đang nhẹ nhàng thổi cát khỏi mắt cô bé kia, rồi tặng nó một xâu hồ lô ngào đường.
Khi nàng rên xiết không ngớt, ta đang cẩn thận băng bó vết thương cho một ông lão bị d.a.o cắt vào tay.
Khi nàng thở hổn hển, gần như tắt thở, ta đang xức thuốc cho một chú thỏ nhỏ bị gãy chân.
Sau một canh giờ, ta mới đứng dậy, bước chậm rãi đến bên nàng, đưa ra một viên “thuốc.”
Tống Chiêu Nguyệt hai tay run rẩy nhận lấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức nuốt xuống… rồi tái mặt:
“Đây là… cái gì?!”
Ta mỉm cười:
“Một viên kẹo ngọt.
Không độc.
Cũng chẳng cứu được ai.”
“Tỷ không nhớ sao?
Tỷ từng cho phụ thân ăn thứ giống hệt như vậy.”
Đường thì ngọt, nhưng trong khoảnh khắc này lại mặn như m.á.u.
Tống Chiêu Nguyệt trợn trừng, la hét, rồi biến thành tiếng rên rỉ thảm thiết.
Nàng vùng vẫy dưới đất, đau đớn như một con rắn bị chặt đôi, miệng vẫn nhai nát viên đường vô nghĩa đó.
Cho đến khi hơi thở đứt đoạn, vẻ mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
Trên mảnh đất năm xưa, nàng ta đã trả lại từng giọt m.á.u oan khuất cho một trăm ba mươi sáu sinh mạng đã ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com