Tháng Mười Có Anh

Chương 12



Tháng Mười đến, mang theo những cơn gió se lạnh và những hàng cây lá vàng rơi rụng. Đó là tháng sinh nhật của Linh, một tháng mà cô luôn mong chờ.

Khải đã lên kế hoạch cho một buổi tối đặc biệt để kỷ niệm sinh nhật của Linh. Anh muốn tỏ tình với cô, bày tỏ tình cảm chân thành mà anh đã ấp ủ bấy lâu. Anh biết rằng, thời gian của anh không còn nhiều, và anh muốn dành tất cả những ngày cuối cùng của mình cho Linh.

Anh đã chuẩn bị một bó hoa cúc họa mi trắng tinh khôi, một chiếc bánh kem nhỏ xinh, và một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng tinh tế. Anh cũng đã đặt bàn ở một nhà hàng lãng mạn, nơi có view nhìn ra toàn thành phố.

Nhưng Khải không biết rằng, số phận lại trêu đùa anh một lần nữa.

Vào buổi chiều sinh nhật của Linh, Khải cảm thấy không khỏe. Anh bị khó thở, tim đập nhanh, và chóng mặt. Anh cố gắng gượng để chuẩn bị cho buổi tối hẹn hò, nhưng cơ thể anh ngày càng suy yếu.

Linh đến căn hộ của Khải để đón anh đi ăn tối. Cô ngạc nhiên khi thấy Khải xanh xao và mệt mỏi.

"Anh không khỏe à?" Linh hỏi, lo lắng.

"Anh không sao," Khải đáp, cố gắng mỉm cười. "Chỉ là hơi mệt thôi."

"Nhưng nhìn anh xanh xao quá," Linh nói. "Hay là chúng ta hủy buổi hẹn đi, em sẽ nấu cháo cho anh ăn nhé?"

"Không được," Khải nói, kiên quyết. "Hôm nay là sinh nhật em, anh không muốn em phải thất vọng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khải cố gắng gượng dậy, khoác áo khoác và cùng Linh đi đến nhà hàng. Trên đường đi, anh phải dừng lại nhiều lần để nghỉ ngơi.

Khi đến nhà hàng, Khải cố gắng tỏ ra vui vẻ và bình thường, nhưng Linh có thể nhận thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh. Cô cảm thấy lo lắng cho Khải, nhưng cô không muốn làm hỏng buổi tối đặc biệt này.

Trong suốt bữa ăn, Khải liên tục gắp thức ăn cho Linh, rót nước cho cô, và kể cho cô những câu chuyện vui. Anh cố gắng làm cho Linh cảm thấy hạnh phúc và thoải mái.

Nhưng đến khi chuẩn bị tặng quà cho Linh, Khải đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực. Anh ôm ngực, khó thở, và ngã xuống sàn.

Linh hoảng hốt kêu cứu. Những người xung quanh vội vã chạy đến giúp đỡ. Một người gọi cấp cứu, một người sơ cứu cho Khải.

Linh quỳ xuống bên cạnh Khải, ôm chặt anh. "Khải ơi, anh đừng làm em sợ," cô nói, nước mắt tuôn rơi. "Anh phải cố gắng lên."

Khải cố gắng mở mắt nhìn Linh. Anh mỉm cười yếu ớt, rồi nhắm mắt lại.

Xe cấp cứu đến và đưa Khải đến bệnh viện. Linh đi theo xe cấp cứu, lòng như lửa đốt.

Tại bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu cho Khải. Linh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, cầu nguyện cho anh.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com