Tháng Mười Có Anh

Chương 11



"Nhưng em muốn được chia sẻ mọi thứ với anh," Linh nói. "Em muốn được ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra."

Khải ôm lấy Linh, khóc. "Anh xin lỗi," anh nói. "Anh đã ích kỷ quá."

Linh ôm chặt Khải, an ủi anh. Cô biết rằng, Khải đang rất sợ hãi. Anh sợ phải đối mặt với bệnh tật, sợ phải rời xa những người thân yêu.

"Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu," Linh nói. "Em sẽ luôn ở bên anh, giúp anh vượt qua mọi khó khăn."

Khải gật đầu, lau nước mắt. "Anh tin em," anh nói. "Anh biết chúng ta sẽ làm được."

Từ đó, Linh luôn chăm sóc Khải một cách chu đáo. Cô đưa anh đi khám bác sĩ, nhắc anh uống thuốc đúng giờ, và chuẩn bị cho anh những bữa ăn dinh dưỡng. Cô cố gắng tạo cho anh một cuộc sống vui vẻ và thoải mái, để anh quên đi những nỗi lo về bệnh tật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng Linh cảm thấy, giữa cô và Khải có một khoảng cách vô hình đang dần hình thành. Cô sợ phải đối mặt với sự thật rằng Khải có thể rời xa cô bất cứ lúc nào. Cô không dám nghĩ đến tương lai, không dám lên kế hoạch cho những điều xa xôi.

Khải cũng cảm nhận được sự xa cách ấy. Anh biết rằng Linh đang lo lắng cho anh, nhưng anh cũng biết rằng cô đang sợ hãi. Anh không muốn cô phải chịu đựng những nỗi đau mà anh đang trải qua.

Họ vẫn đi bên nhau, nhưng không còn nói nhiều như trước. Họ vẫn đến những "lối đi riêng" của hai người, nhưng không còn cảm thấy bình yên như trước. Họ vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng trong nụ cười của họ, có một nỗi buồn sâu thẳm.

Mùa đông năm đó, thành phố không có tuyết. Nhưng trong trái tim Linh và Khải, mùa đông đã đến từ lâu. Một mùa đông của bệnh tật, của sự sợ hãi, và của những mất mát.

Linh không biết rằng, mùa đông này sẽ kéo dài bao lâu. Và rằng, liệu họ có thể cùng nhau vượt qua mùa đông này để đón chào mùa xuân hay không.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com