Tháng Mười Có Anh

Chương 14



Những ngày sau đó là một chuỗi những ngày dài đằng đẵng trong bệnh viện. Linh túc trực bên cạnh Khải, chăm sóc anh từng li từng tí, hy vọng một phép màu sẽ xảy ra. Cô liên lạc với gia đình Khải, thông báo về tình hình của anh, nhưng chỉ nhận được những lời hứa hẹn suông. Có vẻ như, Khải đã rời xa gia đình từ lâu và không còn nhận được sự quan tâm từ họ.

Linh biết rằng, chi phí phẫu thuật tim là một con số khổng lồ mà cô không thể nào xoay sở được. Cô đã tìm đến tất cả những người quen biết, vay mượn khắp nơi, nhưng vẫn không đủ. Cô thậm chí đã nghĩ đến việc bán đi căn hộ nhỏ của mình, nhưng cô biết rằng, ngay cả khi bán được, số tiền đó cũng không đủ để cứu Khải.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Linh nhớ đến chiếc cặp vẽ của Khải. Anh luôn mang nó bên mình, chứa đựng những bức tranh, những dụng cụ vẽ, và có lẽ, cả những bí mật mà anh chưa từng chia sẻ.

Linh xin phép y tá để được mang chiếc cặp vẽ của Khải về nhà. Cô hy vọng sẽ tìm thấy trong đó một manh mối nào đó, một giải pháp nào đó để cứu Khải.

Về đến căn hộ nhỏ của mình, Linh mở chiếc cặp vẽ ra. Bên trong, có rất nhiều bức tranh, từ những bức phong cảnh tươi sáng đến những bức chân dung u buồn. Linh cẩn thận lật từng bức tranh, ngắm nhìn những nét vẽ tài hoa của Khải. Cô cảm nhận được tình yêu và đam mê mà anh đã gửi gắm vào từng tác phẩm.

Ngoài những bức tranh, trong cặp vẽ còn có một vài cuốn sổ tay, một vài cây bút chì, và một vài món đồ lặt vặt khác. Linh lật giở từng trang sổ, đọc những dòng nhật ký, những bài thơ, và những dòng suy nghĩ của Khải. Cô hiểu thêm về thế giới nội tâm phong phú và phức tạp của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Và rồi, Linh tìm thấy một bức thư. Bức thư được đặt cẩn thận trong một phong bì màu trắng, trên đó đề tên cô: "Gửi Thu Linh".

Linh run rẩy mở bức thư ra. Bên trong, là những dòng chữ viết tay nắn nót của Khải:

"Thu Linh thân mến,

Nếu em đang đọc những dòng chữ này, có lẽ anh đã không còn đủ sức để nói với em những điều này trực tiếp. Anh xin lỗi vì đã không thể ở bên em lâu hơn.

Anh biết rằng, bệnh tật của anh là một gánh nặng lớn đối với em. Anh không muốn em phải chịu đựng những nỗi đau mà anh đang trải qua. Nhưng anh cũng không thể rời xa em được. Em là ánh sáng của cuộc đời anh, là niềm hy vọng của anh, là tất cả những gì anh có.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com