Anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Anh yêu nụ cười của em, yêu ánh mắt của em, yêu cả những khuyết điểm của em. Em là người duy nhất hiểu anh, tin tưởng anh, và chấp nhận anh vô điều kiện.
Anh không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa. Nhưng nếu em đồng ý, anh muốn tất cả những ngày cuối cùng của anh là cùng em. Anh muốn cùng em đi đến những nơi mà chúng ta chưa từng đến, cùng em làm những điều mà chúng ta chưa từng làm, và cùng em xây dựng một gia đình nhỏ bé nhưng hạnh phúc.
Anh biết rằng, yêu một người bệnh tật như anh là một quyết định khó khăn. Nhưng anh tin rằng, tình yêu của chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn. Anh tin rằng, chúng ta có thể cùng nhau tạo nên một phép màu.
Nếu em cũng yêu anh, xin hãy cho anh biết. Xin hãy đến bên anh, nắm lấy tay anh, và nói với anh rằng em đồng ý.
Anh yêu em rất nhiều.
Mãi mãi của em,
Khải"
Linh đọc xong bức thư mà nước mắt tuôn rơi. Cô không ngờ rằng, Khải đã yêu cô nhiều đến như vậy. Cô cũng không ngờ rằng, anh đã chuẩn bị cho một tương lai tươi đẹp với cô.
Cô ôm chặt bức thư vào lòng, quyết định đến bệnh viện ngay lập tức. Cô muốn nói với Khải rằng cô yêu anh, rằng cô đồng ý, và rằng cô sẽ luôn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra.
Tại bệnh viện, Linh chạy vội vào phòng bệnh của Khải. Cô nhìn thấy anh vẫn nằm bất động trên giường, với những ống thở và dây điện chằng chịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Linh tiến lại gần, nắm lấy tay Khải. Cô cảm nhận được bàn tay anh lạnh ngắt và yếu ớt.
"Khải ơi," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Em ở đây. Em đã đọc thư của anh rồi. Em yêu anh. Em đồng ý. Em sẽ luôn ở bên anh."
Linh áp mặt vào tay Khải, khóc nức nở. Cô hy vọng rằng Khải có thể nghe thấy những lời nói của cô, rằng anh có thể cảm nhận được tình yêu của cô.
Và rồi, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Khải từ từ mở mắt ra. Anh nhìn Linh, mỉm cười yếu ớt.
"Linh… em đến rồi à?" anh nói, giọng khàn đặc.
"Em đến rồi," Linh đáp, lau nước mắt. "Em sẽ luôn ở bên anh."
Khải nắm c.h.ặ.t t.a.y Linh, cố gắng nói điều gì đó, nhưng không thành tiếng. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt yếu ớt nhưng sáng rực như ánh mặt trời mùa thu.
Linh biết rằng, Khải đã nghe thấy những lời nói của cô. Cô tin rằng, tình yêu của họ sẽ tạo nên một phép màu.
Nhưng Linh không biết rằng, phép màu đó sẽ đến như thế nào. Và rằng, liệu họ có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả những khó khăn phía trước hay không.