Tháng Mười Có Anh

Chương 18



Một năm trôi qua kể từ ca phẫu thuật định mệnh. Khải đã hồi phục hoàn toàn, sức khỏe của anh ngày càng tốt hơn. Anh lại vẽ, lại cười, và lại yêu đời. Linh luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh và chia sẻ mọi khoảnh khắc vui buồn.

Tình yêu của họ ngày càng sâu đậm, như một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim nhau. Họ cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ bé, giản dị nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Vào một ngày tháng Mười, Linh quyết định tổ chức một triển lãm tranh đặc biệt. Triển lãm này không chỉ trưng bày những tác phẩm của Khải, mà còn là một lời tri ân đến những người đã giúp đỡ họ trong thời gian khó khăn nhất.

Triển lãm được đặt tên là "Tháng Mười Có Anh", một cái tên đầy ý nghĩa, gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp và những thử thách mà họ đã cùng nhau trải qua.

Trong triển lãm, có một bức tranh đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là bức tranh dang dở mà Khải đã vẽ Linh dưới tán cây vàng mùa thu. Bức tranh nay đã được hoàn thiện, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Linh, một nụ cười của hạnh phúc thật sự.

Bên cạnh bức tranh, có một dòng chữ nhỏ được viết bằng tay:

"Hạnh phúc là khi ta đủ dũng cảm yêu, dù biết không thể giữ mãi."

Vào ngày khai mạc triển lãm, Linh đứng trước đám đông, xúc động chia sẻ câu chuyện của mình và Khải. Cô kể về những khó khăn, những thử thách, và những phép màu đã xảy ra trong cuộc đời họ. Cô gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã giúp đỡ họ, và bày tỏ tình yêu sâu sắc dành cho Khải.

Khải đứng bên cạnh Linh, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, và mỉm cười hạnh phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Anh không biết phải nói gì để diễn tả hết lòng biết ơn của mình," Khải nói, giọng nghẹn ngào. "Anh chỉ muốn nói rằng, anh yêu em, Linh. Em là tất cả của anh."

Linh ôm chặt Khải, khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô.

Triển lãm "Tháng Mười Có Anh" đã thành công rực rỡ. Những bức tranh của Khải được bán hết, và số tiền thu được được dùng để quyên góp cho các bệnh nhân nghèo mắc bệnh tim.

Câu chuyện của Linh và Khải đã lan tỏa khắp thành phố, trở thành một nguồn cảm hứng cho những người đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Họ chứng minh rằng, tình yêu và lòng tốt có thể vượt qua mọi rào cản, và tạo nên những phép màu.

Một năm sau triển lãm, Linh và Khải tổ chức một đám cưới ấm cúng tại khu vườn bỏ hoang, nơi họ đã từng tìm thấy sự bình yên và tình yêu. Đám cưới chỉ có sự tham gia của những người thân thiết nhất, nhưng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Linh mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tay cầm một bó hoa cúc họa mi. Khải mặc một bộ vest lịch lãm, mỉm cười rạng rỡ. Họ trao nhau những lời thề nguyện trọn đời, và cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc đời.

Nhiều năm sau, Linh và Khải vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Họ đã có một gia đình nhỏ bé, với những đứa con xinh xắn và đáng yêu. Họ vẫn tiếp tục vẽ, tiếp tục yêu, và tiếp tục chia sẻ những điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh.

Tháng Mười vẫn đến mỗi năm, mang theo những kỷ niệm đẹp và những bài học quý giá. Nhưng không có tháng Mười nào lặp lại được tháng Mười định mệnh đã thay đổi cuộc đời họ mãi mãi.

Bởi vì, tháng Mười đó có anh, có em, và có một tình yêu bất diệt.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com