Mấy ngày sau, Linh bận rộn với đồ án tốt nghiệp. Những đêm thức trắng bên bản vẽ, những buổi bảo vệ đồ án căng thẳng, tất cả cuốn cô vào một vòng xoáy không hồi kết. Cô gần như quên hẳn về chàng trai áo trắng và chiếc áo mưa đỏ.
Một buổi chiều muộn, sau khi kết thúc buổi bảo vệ đồ án đầy mệt mỏi, Linh quyết định tự thưởng cho mình một ly cà phê ở quán quen gần trường. Quán cà phê nhỏ nằm nép mình trong một con hẻm yên tĩnh, là nơi cô thường tìm đến để trốn khỏi những ồn ào của thành phố.
Vừa bước vào quán, Linh đã cảm nhận được một không khí ấm áp và dễ chịu. Tiếng nhạc jazz du dương, ánh đèn vàng dịu nhẹ, và hương cà phê thơm nồng. Cô chọn một bàn cạnh cửa sổ, gọi một ly cappuccino nóng, và bắt đầu lướt điện thoại.
Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại. Ở góc phố đối diện quán cà phê, Linh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là chàng trai áo trắng mà cô đã gặp ở trạm xe buýt. Anh ta không mặc áo mưa đỏ nữa, mà khoác trên mình một chiếc áo khoác denim cũ kỹ. Anh ta đang đứng trước một giá vẽ, say sưa vẽ tranh.
Linh ngạc nhiên đến mức suýt làm đổ ly cà phê. Cô không ngờ rằng sẽ gặp lại anh ta ở đây. Cô tự hỏi, anh ta làm gì ở góc phố này? Anh ta là ai? Và tại sao anh ta lại vẽ tranh?
Tò mò, Linh quyết định tiến lại gần. Cô bước ra khỏi quán cà phê, băng qua con đường nhỏ, và đứng cách anh ta không xa.
Anh ta không hề hay biết có người đang quan sát mình. Anh ta tập trung cao độ vào bức tranh, đôi tay thoăn thoắt di chuyển trên полотно. Linh nhận ra, anh ta đang vẽ cảnh phố phường quen thuộc. Những ngôi nhà cũ kỹ, những hàng cây xanh mát, và những con người vội vã. Tất cả được tái hiện một cách sống động và chân thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Linh đứng lặng người nhìn anh ta vẽ. Cô cảm nhận được một nguồn năng lượng tích cực tỏa ra từ anh ta. Một sự đam mê, một sự sáng tạo, và một tình yêu sâu sắc với cuộc sống.
Khi anh ta dừng tay, Linh khẽ lên tiếng. "Anh vẽ đẹp lắm."
Chàng trai giật mình, quay phắt lại. Anh ta nhận ra Linh, đôi mắt anh ta mở lớn, có chút ngạc nhiên, có chút bối rối.
"Cô… cô là…" anh ta lắp bắp.
"Là người đã cho anh mượn áo mưa," Linh mỉm cười. "Tôi là Thu Linh."
"À… Linh," anh ta gật đầu, có vẻ đã nhớ ra. "Tôi… tôi là Khải."
"Khải," Linh lặp lại, cái tên nghe thật hay. "Tôi không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh là họa sĩ à?"