Những ngày tháng sau đó trôi qua thật êm đềm. Linh và Khải dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Mỗi buổi chiều, sau khi tan học hoặc hoàn thành công việc, Linh lại tìm đến góc phố quen thuộc để gặp Khải. Họ cùng nhau vẽ, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau ngắm nhìn thành phố.
Khải dạy Linh cách cảm nhận màu sắc, cách bố cục bức tranh, và cách truyền tải cảm xúc vào những nét vẽ. Linh giúp Khải mở lòng hơn, chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc sâu kín trong lòng. Họ như hai mảnh ghép hoàn hảo, bù trừ cho những thiếu sót của nhau.
Một hôm, Khải rủ Linh đi dạo phố. "Hôm nay tôi không muốn vẽ," anh nói, giọng có chút mệt mỏi. "Tôi muốn đi đâu đó, thật xa, thật yên tĩnh."
Linh gật đầu đồng ý. Cô cũng cảm thấy cần một sự thay đổi. Những ngày tháng bận rộn với đồ án tốt nghiệp đã khiến cô kiệt sức.
Khải dẫn Linh đi qua những con phố quen thuộc, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ mà Linh chưa từng biết đến. Con hẻm hẹp và tối tăm, hai bên là những bức tường loang lổ đầy rêu phong.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Linh hỏi, có chút tò mò.
"Cô cứ đi theo tôi," Khải đáp, mỉm cười bí ẩn.
Họ đi bộ một lúc, rồi dừng lại trước một cánh cổng sắt cũ kỹ. Cánh cổng đã hoen gỉ, đóng kín bằng một sợi xích lớn.
"Đây là đâu?" Linh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đây là lối đi riêng của chúng ta," Khải đáp, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa nhỏ. Anh mở khóa, đẩy cánh cổng ra, và bước vào.
Linh ngạc nhiên nhìn theo. Bên trong cánh cổng là một khu vườn bỏ hoang. Cây cỏ mọc um tùm, những hàng hoa dại nở rộ, và một con đường mòn dẫn đến một ngôi nhà cổ kính.
"Đây là một ngôi nhà cổ bị bỏ hoang," Khải giải thích. "Tôi tìm thấy nó cách đây vài năm. Tôi thích đến đây để tìm sự yên tĩnh."
Linh đi theo Khải vào khu vườn. Cô cảm nhận được một bầu không khí trong lành và thanh bình. Tiếng chim hót líu lo, tiếng gió thổi nhẹ qua những hàng cây, và hương hoa dại thoang thoảng. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Họ đi bộ dọc theo con đường mòn, đến ngôi nhà cổ. Ngôi nhà đã xuống cấp trầm trọng, tường vôi bong tróc, mái ngói sứt mẻ, và cửa sổ vỡ nát. Nhưng nó vẫn giữ được vẻ đẹp cổ kính và quyến rũ.
"Ngôi nhà này đẹp quá," Linh trầm trồ. "Ước gì tôi có thể cải tạo nó."
"Tôi cũng nghĩ vậy," Khải đáp. "Nhưng tôi không có tiền để làm việc đó."
Họ ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà, ngắm nhìn khu vườn. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.