Tháng Mười Có Anh

Chương 9



Sau những ngày bão giông, cuộc sống của Linh và Khải dần trở lại quỹ đạo. Khải bắt đầu hồi phục, anh vẽ nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, và cười nhiều hơn. Linh cảm thấy hạnh phúc khi thấy Khải dần lấy lại được sự lạc quan và yêu đời.

Một buổi chiều thu, khi những hàng cây bắt đầu chuyển màu vàng rực rỡ, Khải dẫn Linh đến khu vườn bỏ hoang. Anh mang theo một giá vẽ, một hộp màu, và một полотно trắng.

"Hôm nay anh muốn vẽ em," Khải nói, mỉm cười.

Linh ngạc nhiên. "Vẽ em á? Tại sao?"

"Vì em là nguồn cảm hứng của anh," Khải đáp. "Em đã giúp anh vượt qua những ngày tháng tồi tệ nhất. Anh muốn vẽ em để cảm ơn em."

Linh cảm động trước những lời nói của Khải. Cô ngồi xuống một gốc cây, nhìn Khải chuẩn bị đồ vẽ. Ánh nắng chiều vàng óng chiếu xuống khu vườn, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và thơ mộng.

Khải bắt đầu vẽ. Anh chăm chú nhìn Linh, đôi tay thoăn thoắt di chuyển trên полотно. Linh ngồi yên lặng, không dám cử động, sợ làm phiền anh.

Sau một hồi lâu, Khải dừng tay, lùi lại vài bước để ngắm bức tranh. Anh khẽ mỉm cười, rồi quay sang nhìn Linh.

"Xong rồi," anh nói. "Em muốn xem không?"

Linh tò mò đứng dậy, tiến lại gần giá vẽ. Cô ngạc nhiên khi thấy bức tranh vẽ cô đang ngồi dưới tán cây vàng mùa thu, mỉm cười thật tươi. Bức tranh rất sống động và chân thực, như một bức ảnh chụp lại khoảnh khắc ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đẹp quá," Linh trầm trồ. "Anh vẽ em giống y như thật."

"Anh chỉ vẽ những gì anh nhìn thấy," Khải đáp, mỉm cười. "Và anh thấy em rất xinh đẹp."

Linh ngượng ngùng cúi đầu. Cô không quen với những lời khen ngợi như vậy.

"Nhưng mà… bức tranh này chưa hoàn thiện," Linh nói,仔细地 nhìn bức tranh. "Hình như còn thiếu một cái gì đó."

Khải gật đầu. "Đúng vậy," anh nói. "Bức tranh này còn thiếu một nụ cười thật sự hạnh phúc."

Linh ngạc nhiên nhìn Khải. "Ý anh là sao?"

"Anh muốn vẽ nốt nụ cười hạnh phúc nhất của em," Khải đáp. "Khi nào em thực sự hạnh phúc, anh sẽ hoàn thành bức tranh này."

Linh im lặng một lúc. Cô không biết phải trả lời Khải như thế nào. Cô chưa bao giờ dám tin rằng mình xứng đáng với một kết thúc đẹp. Cô luôn sợ rằng, hạnh phúc chỉ là một ảo ảnh, một giấc mơ phù du.

"Em không biết khi nào em sẽ thực sự hạnh phúc," Linh nói, giọng có chút buồn. "Có lẽ… em không bao giờ có thể hạnh phúc."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com