Tháng Mười Có Anh

Chương 10



Khải nắm lấy tay Linh, nhìn thẳng vào mắt cô. "Đừng nói như vậy," anh nói. "Em xứng đáng được hạnh phúc. Tất cả mọi người đều xứng đáng được hạnh phúc."

"Nhưng…" Linh ngập ngừng. "Em sợ rằng, nếu em hạnh phúc, em sẽ mất đi tất cả."

"Đừng sợ," Khải nói. "Anh sẽ luôn ở bên em. Anh sẽ bảo vệ em khỏi mọi điều xấu xa."

Linh nhìn vào đôi mắt chân thành của Khải, cảm thấy một niềm tin mới trỗi dậy trong lòng. Cô tin rằng, có lẽ cô cũng có thể hạnh phúc. Có lẽ cô cũng xứng đáng được yêu thương.

"Vậy… khi nào anh sẽ vẽ nốt bức tranh?" Linh hỏi, mỉm cười.

"Khi nào em sẵn sàng," Khải đáp. "Khi nào em cảm thấy hạnh phúc thật sự. Anh sẽ chờ đợi em."

Linh gật đầu, ôm lấy Khải. Cô cảm thấy một niềm hy vọng lớn lao. Cô tin rằng, cùng với Khải, cô có thể vượt qua mọi khó khăn, và tìm thấy hạnh phúc thật sự.

Từ đó, bức tranh dang dở trở thành một biểu tượng cho tình yêu và hy vọng của Linh và Khải. Mỗi khi nhìn vào bức tranh, họ lại nhớ đến những lời hứa, những ước mơ, và những kỷ niệm đẹp của mình.

Nhưng Linh không biết rằng, bức tranh dang dở cũng sẽ là một lời nhắc nhở về những thử thách và khó khăn mà họ vẫn chưa vượt qua. Và rằng, để hoàn thành bức tranh, họ sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Mùa đông đến, thành phố khoác lên mình một chiếc áo xám xịt. Những cơn gió lạnh buốt thổi về, mang theo những hạt mưa phùn dai dẳng. Linh cảm thấy mùa đông năm nay lạnh lẽo hơn mọi năm.

Khải bắt đầu có những dấu hiệu bất thường về sức khỏe. Anh thường xuyên bị khó thở, tim đập nhanh, và chóng mặt. Anh không còn vẽ nhiều như trước, mà dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Linh lo lắng cho Khải. Cô khuyên anh đi khám bác sĩ, nhưng anh luôn từ chối. Anh nói rằng anh chỉ bị cảm lạnh thông thường, và sẽ sớm khỏe lại thôi.

Nhưng Linh không tin. Cô biết rằng Khải đang giấu cô điều gì đó. Cô đã nhiều lần bắt gặp anh nhìn trộm những viên thuốc trong túi, và nghe anh thở dài khi đêm về.

Một buổi tối, Linh quyết định nói chuyện thẳng thắn với Khải. Cô đến căn hộ nhỏ của anh, mang theo một nồi súp gà nóng hổi.

"Em biết anh không được khỏe," Linh nói, sau khi cả hai đã ăn xong. "Anh có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Khải im lặng một lúc, rồi thở dài. "Anh không muốn em lo lắng," anh nói.

"Nhưng em đã lo lắng rồi," Linh đáp. "Em không thể cứ đứng nhìn anh như thế này được."

Khải ngập ngừng một lúc, rồi quyết định kể cho Linh nghe sự thật. Anh nói rằng anh mắc bệnh tim di truyền, một căn bệnh mà anh đã phải chiến đấu từ khi còn nhỏ. Anh đã từng phải nằm viện thời gian dài, và đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật.

"Bác sĩ nói rằng bệnh của anh có thể tái phát bất cứ lúc nào," Khải nói, giọng nghẹn ngào. "Anh không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa."

Linh sững sờ khi nghe những lời nói của Khải. Cô không thể tin rằng, anh lại phải chịu đựng một căn bệnh nghiêm trọng như vậy. Cô cảm thấy đau lòng và thương xót cho Khải.

"Tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn?" Linh hỏi, giọng run run.

"Anh không muốn em phải lo lắng," Khải đáp. "Anh muốn em có một cuộc sống bình thường, không phải bận tâm về anh."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com