Một người phụ nữ mặc váy đứng uyển chuyển ở cửa.
Thẩm Xuyên phản ứng nhanh hơn tôi, lập tức bước tới, giọng vừa kiềm chế vừa săn đón.
"Điền Chi, sao em lại tới?"
Chị gái đặt một đĩa thịt kho tàu lên bàn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Gửi cho hai người chút thịt kho, cảm ơn anh đã tặng quà cho em. Cái khăn lụa này bên Bằng Thành hiếm lắm, em đã nhờ người mua mấy lần mà không được, cảm ơn anh nhé, Thẩm Xuyên."
"Thu Thu, anh ấy đặc biệt mua cho em để xin lỗi, chị cũng được thơm lây. Nếu em không biết cách thắt khăn, lần sau chị dạy em nhé."
Nói xong, chị ấy dùng đôi tay thon dài mở gói quà trên bàn, lấy ra chiếc khăn lụa có chất lượng kém xa cái đang quấn trên cổ chị ấy, nhưng lại có hoa văn y hệt.
Nói gì mà đền bù chứ.
Nếu đây không phải đồ tiện thể mua, tôi có thể ăn luôn nó.
"Cảm ơn, nhưng tôi không thích cái này. Nếu chị thích, tôi tặng chị luôn."
Động tác của Điền Chi khựng lại.
"…Em không thích thật sao?"
"Đúng vậy, không thích."
Tôi liếc chị ấy, rồi nhìn sang Thẩm Xuyên, cười mà như không, đôi mắt khẽ cụp xuống che giấu cảm xúc.
Cùng một món quà, nhưng lại chia ra đẳng cấp cao thấp để tặng cho hai người.
Thẩm Xuyên, anh giỏi lắm.
Chị gái đến rồi vội vã rời đi.
Thẩm Xuyên cũng vội vã đuổi theo tiễn chị ấy.
Sau bữa ăn, tôi đốt chiếc khăn lụa trên bàn.
Kiếp trước tôi cũng từng nhận được một món quà y hệt.
Khi đó tôi vui sướng vô cùng, giống như một con công sặc sỡ, đi đâu cũng phải đeo nó.
Sau này, tôi thấy trên cổ chị gái mình cũng có một chiếc khăn giống hệt.
Cũng là quà của Thẩm Xuyên.
Tia lửa nhỏ bám vào, khăn lụa cháy thành tro.
Thẩm Xuyên về đến nơi, nhìn thấy cảnh đó thì tức giận vô cùng.
"Tống Thu, cô lại phát điên gì nữa đây!"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
"Thẩm Xuyên, anh thật sự muốn mua cho ai, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Từ nay về sau, đừng lấy tôi làm cái cớ nữa. Nếu không, tôi không đảm bảo mình sẽ nói ra chuyện gì trước mặt người khác đâu!"
"Cô dám!"
Thẩm Xuyên nghiến răng, nói qua kẽ răng: "Tống Thu, đây là điều tôi nợ cô ấy! Tôi đã cưới cô rồi, cô còn gì mà không hài lòng?"
Nghe câu này, tôi ôm bụng cười to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Thẩm Xuyên, nếu lúc đầu anh có dũng khí, anh đã có thể từ chối cuộc hôn nhân này, đâu đến mức bây giờ vừa ăn trong bát vừa dòm trong nồi!"
"Tôi, Tống Thu, chưa từng nợ các người! Chính các người vì cảm giác tội lỗi mà bày mưu lừa tôi, vậy mà lại quay sang nói tôi—người bị che giấu mọi chuyện—là kẻ có lỗi ư?"
"Thẩm Xuyên, xin hỏi tôi nhận được lợi ích gì từ cuộc hôn nhân này? Không có gì! Tôi chỉ nhận lại ánh mắt lạnh nhạt, chế giễu, và một cuộc hôn nhân không chút tình cảm!"
Sắc mặt Thẩm Xuyên lập tức thay đổi, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta.
"Thẩm Xuyên, anh chỉ là một kẻ hèn nhát chuyên đổ lỗi."
Tôi và Thẩm Xuyên rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh chưa từng có.
Nhưng gọi là chiến tranh lạnh thì cũng không đúng.
Thẩm Xuyên đối diện với tôi thì cứng ngắc và lúng túng.
Anh ta cố gắng bắt chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ thấy vô cùng chán ghét.
Sống lại một lần, điều đầu tiên tôi học được chính là không còn xoay quanh Thẩm Xuyên nữa.
Tôi dành cả ngày đi tìm việc làm.
Về đến nhà, phát hiện tối om một màu.
Tôi kéo dây điện, nhưng đèn vẫn không sáng.
Bóng đèn hỏng rồi.
Tôi bước vài bước, không biết ai để một cái ghế giữa phòng khách, cạnh sắc nhọn của nó đ.â.m vào chân tôi đau nhói.
"Hự—"
Trong bóng tối, giọng nói của Thẩm Xuyên vang lên.
"Sao vậy?"
Tôi vừa giận vừa hận.
"Thẩm Xuyên, anh bị bệnh à? Đèn hỏng không biết thay cái mới sao?"
"Tôi… tôi… trước giờ cái này đều là cô thay, tôi nghĩ chờ cô về rồi đổi."
Thẩm Xuyên bật đèn pin lên, căn phòng tối om lập tức có ánh sáng.
Chân tôi đau rát, m.á.u tươi chảy xuống từ vết thương.
Trên chiếc ghế bị tôi va phải, cây đinh gỉ sét còn dính vài giọt máu!
Thẩm Xuyên lộ rõ vẻ hoảng loạn.
"Cô đợi đó, tôi đưa cô đi tiêm phòng uốn ván!"
Anh ta vừa đỡ tôi dậy, điện thoại lại reo.
Anh ta liếc qua màn hình, bắt máy.
Tôi mơ hồ nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Tiếp đó, Thẩm Xuyên dập máy.