Tháng Năm Rực Rỡ

Chương 4



Rồi hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi, lao đi thẳng.  

 

Tôi ngồi trong bóng tối không biết bao lâu.  

 

Cuối cùng, tập tễnh lê chân đến phòng khám gần nhất.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

4

 

Hai ngày sau, Thẩm Xuyên mới trở về, miệng không ngừng nhắc đến chuyện hôn nhân của Điền Chi.  

 

"Lục Tần và gia đình anh ta thật sự quá đáng."  

 

"Nhà họ Lục chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đứa em gái nhỏ tuổi mà tâm cơ đã đầy mặt!"  

 

"Tống Thu, sau này rảnh rỗi, em hãy dành thời gian bên chị em nhiều hơn. Hiện tại tâm trạng chị ấy rất không tốt."  

 

Lục Tần là vị hôn phu của Điền Chi, xuất thân từ một gia đình quân nhân có thế lực, trải dài trên cả chính trị, quân đội và thương mại.  

 

Một gia đình như vậy, nếu không môn đăng hộ đối, e rằng khó mà được chấp nhận.  

 

Những khó khăn của Điền Chi có thể tưởng tượng được.  

 

Nhưng đó là lựa chọn của chị ta.  

 

Thẩm Xuyên không biết rằng, Điền Chi cố tình từ chối hôn sự giữa hai nhà Điền – Thẩm chính là để có cơ hội bắt lấy nhà họ Lục.  

 

Thấy tôi không nói gì, anh ta nhíu mày nhìn sang.  

 

"Sao em không nói gì?"  

 

Tôi cười nhạt, chân phải vẫn còn nhói đau.  

 

"Nói gì đây? Nói về việc anh vứt bỏ vợ mình để chạy đi dỗ dành chị gái của vợ?"  

 

Sắc mặt Thẩm Xuyên tối sầm.  

 

"Lúc đó tình hình khẩn cấp, anh không kịp giải thích với em. Chị em bị sốt cao, chẳng còn cách nào khác mới gọi cho anh. Em có thể đừng suy diễn mọi chuyện theo hướng này không? Anh nói lại lần nữa, giữa anh và cô ấy không có gì cả!"  

 

Tôi hờ hững gật đầu.  

 

"Ừ, đúng rồi, chị ấy bệnh, bao nhiêu bạn bè không tìm, lại chỉ tìm mỗi anh. Tôi biết, hai người rất trong sáng."  

 

Mặt Thẩm Xuyên lập tức đen kịt như đáy nồi.  

 

Tôi hài lòng xoay người rời đi.  

 

Hai ngày sau, vết thương ở chân tôi đã đỡ hơn, đi lại dễ dàng.  

 

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định xin việc ở nhà hàng Tây có mức lương cao nhất.  

 

Nhà hàng Tây không yêu cầu bằng cấp.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Hôm phỏng vấn, họ chỉ kiểm tra sơ khả năng đối thoại tiếng Anh của tôi.  

 

Quản lý không nói hai lời, lập tức nhận tôi vào làm.  

 

Kiếp trước, sau khi kết hôn với Thẩm Xuyên, tôi không có việc gì làm, nên đã tự học vài ngôn ngữ.  

 

Đây chính là lợi thế để tôi đứng vững ở kiếp này.  

 

Làm việc được hai tuần, tỉnh ký kết hợp tác thương mại với nước ngoài, nhà hàng nhận thầu phục vụ khách hàng trong nửa tháng.  

 

Nhà hàng bận rộn vô cùng.  

 

Có một khách người Pháp do không hiểu nhân viên phục vụ, đã vô tình ăn phải món có tôm, gây dị ứng.  

 

Tôi chủ động nhận việc, theo sát giải quyết từ đầu đến cuối.  

 

Cuối cùng cũng ổn thỏa.  

 

"Không ngờ cô nói tiếng Pháp giỏi như tiếng Anh vậy."  

 

"Không đáng gì, đều là tự học thôi."  

 

Học hai mươi năm, đã gần như ngôn ngữ mẹ đẻ rồi.  

 

Quản lý cho tôi vài ngày nghỉ.  

 

Nhưng chưa ngủ được hai tiếng, Thẩm Xuyên đã thô bạo kéo tôi dậy khỏi giường.  

 

"Tống Thu, đây là cách em làm vợ sao? Nhà cửa bừa bộn thế này mà em không lo dọn dẹp?"  

 

"Em đi sớm về khuya như vậy, rốt cuộc ở ngoài làm gì?"  

 

"Ba ngày nữa là sinh nhật mẹ vợ, em chuẩn bị đi. Ngày kia nhớ về nhà, đừng có đi lung tung nữa."  

 

Tôi bận rộn làm việc với cường độ cao mấy ngày nay, đến mức quên mất trong nhà vẫn còn một kẻ phiền phức.  

 

Tôi hất tay anh ta ra.  

 

"Anh tăng ca thì gọi là làm việc, còn tôi tăng ca thì là đi chơi sao?"  

 

"Thẩm Xuyên, nói chuyện có lý chút đi. Chuyện trong nhà là trách nhiệm của cả hai vợ chồng, không phải vì anh bận mà anh có quyền không làm gì cả. Tôi đã làm việc nhà suốt hai năm nay rồi, cũng đến lượt anh đấy."  

 

Thẩm Xuyên không thể tin nổi.  

 

"Em đi làm? Em tìm việc gì? Anh không nuôi nổi em à? Ở nhà cho tốt không được sao? Cứ phải chạy ra ngoài đi làm, bận đến tối mịt, em nghĩ đây là công việc nghiêm túc à?!"  

 

"Thẩm Xuyên, Chủ tịch còn nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời. Anh còn phong kiến hơn cả người thời Thanh đấy à?" Tôi kinh ngạc.  

 

Không cãi nổi, anh ta chỉ biết tức tối đẩy cửa bỏ đi.  

 

Tôi và Thẩm Xuyên không vui mà kết thúc cuộc nói chuyện.