Thẩm Xuyên đồng ý ly hôn rồi.
Sau khi hoàn thành công việc dịch thuật, tôi mới nghe người khác kể lại rằng hôm đó Điền Chi kết hôn.
Trước đó tôi đã làm ầm ĩ ở nhà họ Điền.
Họ không thèm thông báo cho tôi biết về đám cưới của Điền Chi.
Người hàng xóm báo tin còn dò xét nét mặt tôi.
Có vẻ như đang tò mò tại sao tôi không đến.
Biết đâu còn có thể tạo ra một trò cười nữa.
Tôi mỉm cười với bà ấy.
Thật lòng cảm thấy vui vẻ.
Tốt nhất là nhà họ Điền đừng bao giờ dính dáng đến tôi nữa.
Cầm được giấy chứng nhận ly hôn trong tay.
Tôi dùng tiền dịch thuật tháng đầu tiên để thuê một căn phòng nhỏ hơn.
Sếp nói bản dịch của tôi có phong cách rất riêng, mang sức sống độc đáo.
Muốn tôi dịch tiểu thuyết kinh điển nước ngoài.
Nếu thành công, trên bìa sách sẽ xuất hiện dòng chữ: "Dịch giả: Tống Thu."
Tôi vừa hồi hộp, vừa mong đợi.
Ba tháng sau.
Tôi dịch xong một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.
Tôi nhận được một khoản tiền không nhỏ.
Đủ để tôi tạm dừng công việc, nghỉ ngơi một thời gian.
Tôi dự định dừng nhận đơn dịch thuật một thời gian, chuẩn bị thi đại học.
Nhưng quản lý tìm đến tôi.
Nhà hàng Tây đã đóng cửa.
Bà ấy dùng số tiền tiết kiệm nhiều năm để mở một công ty du lịch quốc tế.
Hỏi tôi có muốn tham gia không.
8
Không ngờ một lời khuyên không quá chín chắn ngày ấy.
Lại giúp sự nghiệp của tôi phát triển mạnh mẽ.
Nhờ vào lợi nhuận, tôi lại khuyên quản lý đầu tư, mở nhà máy.
Sau này, khi ra ngoài, mọi người đều gọi tôi là Tổng giám đốc Tống.
Tôi đã tận dụng chút ưu thế của việc sống lại.
Tạo cho mình một chỗ đứng vững vàng.
Tại một buổi tiệc rượu, tôi và Thẩm Xuyên lại gặp nhau.
Lúc đó, đã hai năm kể từ khi chúng tôi ly hôn.
Thẩm Xuyên đột nhiên băng qua đám đông, đứng trước mặt tôi, ánh mắt cẩn thận quét từng tấc trên người tôi.
"Tống Thu, dạo này em sống tốt chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Anh ta hỏi xong, lại tự cười nhạo chính mình.
"Xem anh đang nói gì kìa, em bây giờ đã là Tổng giám đốc Tống lừng danh rồi."
Tôi cười nhạt, không đáp lời.
Có tiền rồi, nhìn Thẩm Xuyên cũng thuận mắt hơn, miễn là anh ta không vay tiền tôi.
Tưởng rằng cuộc gặp này chỉ là tình cờ.
Không ngờ.
Thẩm Xuyên còn đến tận công ty chờ tôi, nói muốn mời tôi ăn cơm.
Tôi bảo trợ lý từ chối.
Sau đó, ngày nào anh ta cũng đến, bất kể gió mưa.
Đến mức công ty cũng rộ lên tin đồn.
Anh ta đang theo đuổi tôi.
Thật nực cười, chồng cũ theo đuổi vợ cũ?
Nhưng tôi vẫn đồng ý gặp anh ta một lần.
"Anh có biết hành vi này đã trở thành quấy rối rồi không? Một nhà ngoại giao trẻ tuổi tài năng như anh, lại đang quấy rối vợ cũ đấy à?"
Nụ cười vui mừng trên mặt Thẩm Xuyên chưa kịp kéo dài, đã biến thành vẻ lúng túng, mất tự nhiên.
"Tống Thu, anh… anh chỉ muốn gặp em thôi, không phải quấy rối em."
Tôi không hiểu nổi.
Thật sự không hiểu nổi.
Hai năm hôn nhân, sao khi đó không muốn gặp?
Hai năm trước khi ly hôn, sao cũng không muốn gặp?
Bây giờ lại chạy đến giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Tôi hỏi: "Anh tìm tôi làm gì?"
Đột nhiên, anh ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy chân tình.
"Tống Thu, chúng ta có thể bắt đầu lại không? Kể từ khi ly hôn, anh vẫn không thể quen với cuộc sống không có em. Mỗi ngày anh đều phải nhìn ảnh em, đọc những cuốn sách em dịch thì mới ngủ được!"
"Anh thực sự hối hận rồi. Anh nhận ra rằng tình cảm của anh dành cho Điền Chi chỉ là tình cảm anh em đơn thuần. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
Tôi không biểu cảm gì, thẳng tay giật tay mình lại.
"Không thể."
Rốt cuộc ai lại đi ăn lại đống phân đã bỏ đi chứ?
Tôi xoay người, viết một lá đơn tố cáo gửi lên cấp trên của Thẩm Xuyên.
Từ đó, anh ta biến mất không còn tung tích.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Có lẽ con đường sau này của anh ta cũng chẳng còn dễ dàng nữa.
Cái gì mà không thể thích nghi với cuộc sống sau ly hôn?
Chẳng qua là thấy tôi sống tốt, nên muốn chia một phần mà thôi.
Có tiền rồi, phiền phức cũng nhiều hơn.
Nhà họ Điền không còn kiêu ngạo như trước nữa.