Họ bắt đầu tìm cách bắt chuyện với tôi, lượn lờ xung quanh.
Cha mẹ ruột của tôi không báo trước mà đến thẳng công ty, chỉ tay năm ngón.
Tôi lập tức bảo người đuổi họ ra ngoài.
Sau đó, họ tìm cách nhét người vào công ty tôi.
Tôi nói mình chỉ là phó giám đốc, không có quyền quyết định.
Thế là sau vài lần không moi được lợi ích từ tôi, họ bắt đầu đi nói xấu tôi trước mặt người khác.
Nói rằng tôi không có đạo đức.
Nhưng có ích gì đâu?
Mỗi tháng tôi đều làm việc thiện.
Tôi tài trợ cho tất cả trẻ em mồ côi ở thôn Tống Gia được đi học, còn mời cả phóng viên ghi lại.
Ai ai cũng biết tôi là một người tốt bụng nổi tiếng trong thành phố.
Nhà họ Điền không lừa được ai, lại đổi sang nói tôi bất hiếu.
Tôi nhân dịp khai trương nhà máy mới, mượn micro của phóng viên, công khai câu chuyện của chính mình.
Rằng tôi bị bắt cóc năm 5 tuổi, 18 tuổi trở về đã bị ép gả đi.
Không thể không khiến người ta nghi ngờ rằng có uẩn khúc nào đó trong chuyện này.
Tôi còn tranh thủ tài trợ cho các chiến dịch chống buôn bán trẻ em.
Giúp nhiều đứa trẻ được trở về với gia đình thật sự của chúng.
Ai ai cũng biết.
Tôi là một người tốt lớn lao.
Người tốt lớn lao giúp đỡ bằng tiền thật.
Nếu dám nói xấu người tốt lớn lao.
Liệu các người có dám bỏ tiền ra không?
Về sau, nhà họ Lục thất thế.
Điền Chi bị giam ba tháng, sau khi xác nhận vô tội mới được thả, lặng lẽ quay về nhà họ Điền.
Nhìn dòng tiêu đề to đùng trên tờ báo.
Tôi nở nụ cười hài lòng.
Không uổng công tôi đã thu thập bằng chứng suốt bấy lâu nay.
Ánh nắng trong sân thật đẹp.
Tôi ngồi trên ghế đu đưa, từ từ nhắm mắt lại.
Ký ức quay về năm tôi năm tuổi.
Chị gái cãi nhau với mẹ, khăng khăng nói táo trong tay tôi lớn hơn của chị, bắt tôi đổi lại.
Tôi chủ động đổi.
Sau đó, chị nói muốn dắt tôi ra ngoài chơi, đi mua kẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chị bảo tôi đứng đợi trước cổng trường học.
Tôi đợi mãi, đợi mãi…
Rồi tôi bị người ta bế đi, vừa khóc vừa kêu gào.
Nhưng chị gái trốn trong bóng tối.
Vẫn không chịu bước ra cứu tôi.
Sau khi đài truyền hình phỏng vấn xong.
Trợ lý sắp xếp một bữa tiệc mừng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sau bữa tiệc, tôi bước ra ngoài.
Cơn mưa lớn đổ ào ào xuống.
Điền Chi cầm ô, từng bước từng bước tiến đến từ trong màn mưa.
"Thu Thu, chị muốn nói chuyện với em."
Trong hội trường vẫn còn phảng phất mùi rượu và thức ăn.
Hai vệ sĩ cao lớn đứng chặn ngay cửa.
Tôi tùy tiện kéo một cái ghế, ngồi xuống.
"Có chuyện gì?"
Điền Chi trông có vẻ tiều tụy, hai má gầy rộc, cả người toát lên vẻ chua chát.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.
"Tống Thu, em cũng đã trở về đúng không?"
Tôi nhìn vẻ nghiến răng nghiến lợi của chị ta, đột nhiên bật cười.
"Đúng thì sao?"
Điền Chi bật khóc, nói rằng tôi đã hủy hoại cả cuộc đời chị ta.
"Chị là chị ruột của em, tại sao em lại đối xử với chị như vậy?!"
"Tống Thu, em quá tàn nhẫn!"
Tôi đá văng chiếc ghế.
"Thế tôi là em gái ruột của chị, tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?!"
"Điền Chi, tôi còn nhỏ nhưng không ngu ngốc!"
"Chị đã hủy hoại cả cuộc đời tôi, tôi chỉ đang trả lại thôi."
Điền Chi sững sờ, đến khóc cũng không nổi.
…
Tôi chậm rãi đứng dậy, quay sang trợ lý, mỉm cười dặn dò:
"Chuẩn bị trà gừng cho mọi người đi. Mưa lớn thế này, cẩn thận kẻo bị cảm."
-Hết-