Hiên Viên Nghiên đưa cho ta một miếng bánh phù dung.
Thẩm Vọng bị làm xấu mặt, đơ người một chút, liên tục xin lỗi.
Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, Hiên Viên Nghiên cũng không buông lời đồng ý giảm cống phẩm.
…
Hôm sau, Thẩm Vọng dẫn Lưu Tử Cấm đến cầu kiến ta.
Ta chưa kịp mở miệng, Lưu Tử Cấm đã quỳ xuống.
"Nương nương tha tội, hôm qua là thần thiếp ngu muội."
Ta vừa nhếch mép, Thẩm Vọng đã gọi nàng ta ra ngoài.
Lưu Tử Cấm vừa ra khỏi cửa, Thẩm Vọng lại quỳ xuống.
"Nương nương, năm nay phía nam Vệ quốc xảy ra lũ lụt lớn, phía bắc đất đai vốn cằn cỗi, thật sự không thể xuất ra nhiều cống phẩm như vậy, người có thể đi thương lượng với Hoàng đế Chu quốc không…"
Ta bước đến trước mặt Thẩm Vọng, ngồi xổm xuống, dùng móng tay cào nhẹ lên mặt hắn ta.
"Điện hạ nói đùa rồi, điện hạ thật sự cho rằng một nữ nhân như bổn cung, có thể can thiệp vào tâm tư của Hoàng đế Chu quốc sao?"
Ánh mắt Thẩm Vọng không giấu được vẻ thất vọng: "A Tinh, nàng thay đổi rồi."
Ta không nhịn được cười.
"Điện hạ lo lắng quá, có lẽ A Tinh không phải đã thay đổi, mà e là đã c.h.ế.t rồi."
"…Ta thấy Hiên Viên Nghiên đối xử với nàng không tệ… còn lập nhi tử của nàng làm Thái tử, nếu nàng mở lời, hắn ta sẽ không từ chối đâu…"
Ta đột nhiên nắm lấy vai Thẩm Vọng.
"Im miệng! Khi ngươi đưa ta cho hắn, có bao giờ nghĩ rằng nếu ta không được hắn yêu thích, ta sẽ phải chịu sự nhục nhã như thế nào ở Chu quốc không? Hôm nay ngươi còn có thể quỳ trước mặt ta sao? Nói không chừng ta đã c.h.ế.t trên giường của tên sơn tặc nào đó rồi!"
"Nhưng ta là Thái tử Vệ quốc! Chẳng lẽ ta phải vì một nữ nhân mà hy sinh toàn bộ thần dân Vệ quốc sao? Vậy sau này ta còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông? Gặp thần dân của ta?"
Thẩm Vọng gào lên đến khàn giọng.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn ta, nhưng trong mắt hắn ta đã không còn sự kiên định non nớt mà ta từng yêu thích.
"Vậy ngươi lấy đâu ra mặt mũi đến gặp ta? Ngươi ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo vệ được, còn muốn bảo vệ thần dân của ngươi? Thật buồn cười. Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể thua một lần, thì sẽ thua lần thứ hai, thua vô số lần! Lần trước ngươi dùng ta làm giao dịch, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Tiếp tục nhét nữ nhân vào hậu cung của Hiên Viên Nghiên sao?"
"Đồ vô dụng."
Lời nói của ta rõ ràng đã chạm vào dây thần kinh của Thẩm Vọng, hắn ta khẽ quát: "A Tinh, cẩn thận lời nói."
Ta ngồi trở lại phượng ỷ: "Ngươi đi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn cống phẩm…"
"Bổn cung không thích suy đoán tâm tư của bệ hạ."
Thẩm Vọng bước ra khỏi cửa Vị Ương cung.
Ta nhìn bóng lưng quen thuộc khó có thể nắm lấy, không nhịn được hỏi: "Thẩm Vọng…"
Bóng lưng đó đứng im.
"Ngươi còn nhớ những lời ngươi đã nói vào ngày Trùng Dương năm đó không?"
"…Ta vẫn là Thái tử Vệ quốc, nương nương đã là Hoàng hậu Chu quốc."
"Huống chi… ta đã lấy vợ rồi."
13
Thẩm Vọng rời đi được bảy ngày, Bạch Mẫn dẫn quân đánh phá Giác Dương quan.
Hiên Viên Nghiên mặc giáp trụ, cầm trường kiếm, chuẩn bị thân chinh.
"Phụ hoàng, ngài nhất định phải bảo vệ chính mình, nếu ngài có mệnh hệ gì, nhi thần và mẫu hậu sẽ bị người ta ức hiếp." Hiên Viên Túc ôm cổ Hiên Viên Nghiên không buông, liên tục nhắc nhở.
Ta vỗ nhẹ đầu Hiên Viên Túc: "Túc Nhi, không được nói bậy."
Hiên Viên Nghiên cười nhìn ta, trong mắt tràn đầy lưu luyến: "A Tinh, đợi ta trở về."
Ta đưa cho hắn một sợi tua kiếm: "Bệ hạ."
Hiên Viên Nghiên tiếp nhận tua kiếm, cẩn thận cất vào trong ngực, rồi kéo ta lại. Nụ hôn nhẹ nhàng như chạm nước.
Hiên Viên Túc đã bịt mắt lại.
Ta ôm Hiên Viên Túc từ trong lòng Hiên Viên Nghiên.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Nhớ bình an trở về."
"Ta sẽ."
14
Đã mấy ngày rồi.
Hiên Viên Nghiên chắc cũng đến chiến trường rồi.
Hiên Viên Túc đang ngồi xổm bên cạnh Lưu Trừng, kéo áo nàng ấy, nài nỉ nàng ấy bế mình ra ngoài Vị Ương cung chơi.
Lưu Trừng không có sự cho phép của ta, tự nhiên không dám đồng ý.
Hiên Viên Túc làm mặt quỷ trêu nàng ấy, nàng ấy cũng cắn môi không dám cười.