Thanh Chỉ

Chương 2



Trong lớp giấy dầu là hai miếng bánh táo đỏ, ngọt đến mức có cảm giác đắng nơi cổ họng, hoàn toàn không thể so với điểm tâm trong phủ. Ta hối hận vì mấy ngày trước đã đổ đi miếng bánh mã thầy.

"Ngon không?"

"Ngon... ngon lắm."

Bị nghẹn đến mức muốn rơi nước mắt.

"Chờ ta lĩnh lương, sẽ lại mua cho ngươi nữa."

Lưu Thập Tam rất vui. Ta vừa định từ chối, đã thấy hắn đứng lên.

"Ngươi lại muốn làm gì?"

"Ta... ta lấy chăn, lát nữa còn phải đi gác cổng, muốn nghỉ chút."

Hắn trải chăn xuống đất, quay lưng về phía ta. Chờ hắn đi làm rồi, lúc này ta mới trèo lên giường đất nằm. Chăn trên giường rất sạch, có mùi của nắng.

Nhìn trần nhà tối om, ta không biết mình ngủ quên từ lúc nào.

3.

Canh năm vừa qua, ta đã thức dậy, trước tiên quét tước sạch sẽ cả căn nhà, sau đó đem chút hạt kê tìm được trong góc phòng bỏ vào nồi nấu cháo. Lưu Thập Tam trở về đúng lúc cháo vừa chín.



"Mua ít lương thực đi, hết rồi."



"Được, được."

Lưu Thập Tam nuốt xong ngụm cháo cuối cùng, đội chiếc nón cói lên đầu.



"À, ta đi mượn tạm nhà thím Trương bên cạnh chút gạo, chờ lĩnh tiền tháng này rồi trả cho thím ấy sau."

Lưu Thập Tam đã hết tiền, mỗi tháng hắn chỉ được nhiều nhất là nửa quan tiền, trừ chi phí ăn uống thì chẳng còn lại bao nhiêu. Hôm qua hắn thuê cho ta một chiếc kiệu nhỏ, lại mua thêm chút bánh điểm tâm, giờ chỉ còn lại ba văn tiền.

Ta thở dài, lấy một món trang sức từ trong bọc ra.



"Cầm đi, mua thêm ít gạo, bột, dầu, tiện thể mang về giúp ta ít chỉ thêu và đoạn lụa trắng."

Lưu Thập Tam làm theo, chẳng bao lâu đã mang hết đồ về, số tiền còn dư cũng đưa lại cho ta. Chỉ là, rốt cuộc vẫn là nam nhân, hắn chọn chỉ thêu màu sắc chói lóa vô cùng, không phải đỏ thẫm thì cũng là xanh lục rực rỡ.

Ta quyết định tự mình đi đến tiệm thêu chọn lấy một ít. Ta đã quá quen thuộc với việc chọn chỉ thêu, khi còn ở phủ, ta vẫn thường đi mua.

Rất nhanh, ta chọn xong những sợi chỉ cần dùng, tiểu nhị gói ghém lại cẩn thận, còn tặng thêm cho ta một bó chỉ. Một phần là vì ta là khách quen ở tiệm, một phần là vì hắn thương cảm cho cảnh ngộ của ta.

Ta nói lời cảm tạ, xoay người chuẩn bị rời đi, lại vô tình đụng phải nhóm Hồng Cẩn.

"Chà! Thanh Chỉ tỷ tỷ, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm tân hôn cùng Lưu Thập Tam tối qua thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng nàng rất lớn, ngay cả người ngoài cửa hàng thêu cũng thò đầu vào nhìn, sau đó liền bật cười ầm ĩ. Ta cúi đầu, sải bước về phía trước, hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi này.

Hồng Cẩn lại giơ tay cản đường:



"Nếu Thanh Chỉ tỷ tỷ đã xuất giá, theo lẽ thường cũng nên mời các tỷ muội một bữa cơm, để chúng ta gặp mặt tỷ phu. Ngoài tặng lễ, cũng dặn dò hắn đối xử tốt với tỷ, tỷ nói xem có đúng không? Nghe nói, tỷ phu là người đặc biệt nhất trong đám tuần canh đó."

Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt," tiếng cười vang càng lớn hơn. Ta bị nhấn chìm trong tiếng cười nhạo xôn xao, không biết làm sao cho phải.

"Hồng Cẩn cô nương, cửa hàng mới nhập một lô chỉ thêu Ba Tư, cô không muốn xem thử sao?"

Tiểu nhị giúp ta giải vây, ta như được đại xá, lập tức chạy đi, chạy thẳng một mạch không quay đầu lại. Đến một con hẻm nhỏ, ta mới dừng lại thở hổn hển, nước mắt bất giác rơi xuống.

Một mảnh lụa thêu mai đỏ đưa tới trước mặt, ta theo bàn tay đang cầm lụa mà ngước nhìn, đã thấy thiếu gia đứng ngay cạnh bên, vẫn là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như trước, thanh nhã tuyệt trần.

"Thanh Chỉ, xin lỗi."

Ta lùi một bước, không nhận lấy mảnh lụa trong tay hắn.



“Thiếu gia, ngài không cần phải xin lỗi ta."

"Vậy... hắn đối xử với ngươi có tốt không?"

Gió thổi tung lớp vải mỏng quấn trên cổ ta, để lộ vết thương trên da. Thiếu gia nhìn thấy, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

"Thanh Chỉ..."

Hắn hiểu lầm rồi, nhưng ta không muốn giải thích. Hắn tiến lên muốn xem xét, ta lại càng lùi xa hơn.

Chúng ta vốn dĩ không cùng một thế giới, cho dù thiếu gia từng ôm ta thật chặt, từng hứa hẹn cho ta một tương lai tươi đẹp, ta cũng không dám vọng tưởng, chỉ có thể khắc sâu bổn phận của mình là một nô tỳ.

Được sống yên ổn ở Tống phủ, vốn dĩ là điều ta từng mong muốn nhất. Ta tận mắt nhìn thấy Nhị đệ của mình c.h.ế.t đói, Tam đệ đói đến mức không còn sức để khóc, phụ thân ta bất đắc dĩ bán ta vào Tống phủ làm nô tỳ.

"Nha đầu, chỉ có như vậy, cha con ta mới có thể sống tiếp."

Ta may mắn được thiếu gia để mắt tới, mới có mấy ngày an ổn, nào dám mong cầu xa vời?

"Thanh Chỉ, nếu không, ngươi cầm lấy cái này đi, có chuyện gì khó khăn có thể tới tìm ta."

Thiếu gia thu lại mảnh lụa, cởi túi tiền bên hông nhét vào tay ta. Ta đẩy trả lại hắn:



"Không cần đâu, thiếu gia, Thanh Chỉ đã xuất giá, không thể dây dưa cùng thiếu gia được. Công tử bảo trọng, ta đi trước."

"Thanh Chỉ, Thanh Chỉ..."

Ta không quay đầu lại, cứ thế rời đi, mặc cho thiếu gia ở sau lưng gọi ta, ta cũng không đáp.

Tựa như đã cách một đời, không bao lâu trước, ta vẫn còn hầu hạ bên người thiếu gia, giúp hắn mài mực. Thiếu gia vừa uống trà vừa vẽ tranh, sau đó đưa bút cho ta, ta chỉ tùy ý chấm vài nét, một đóa mộc lan liền nở rộ trên giấy Tuyên Thành.

Hắn mỉm cười, khen ta thông minh.