"Khi trước lão tử bỏ ra năm lượng mua ả, lại nuôi ăn uống suốt một năm qua, ngươi đưa mười lượng là được."
Hắn đúng là kẻ lòng tham không đáy. Thiếu phu nhân bán ta cho Lưu Thập Tam với giá một văn tiền, làm sao có chuyện bán Hồng Cẩn với giá năm lượng bạc? Hơn nữa, với bản tính bủn xỉn của hắn, sao có thể bỏ ra từng ấy tiền để mua thê tử chứ! Rõ ràng xem ta là kẻ ngốc mà chặt chém.
Ta vào trong lấy một thỏi bạc cân qua, sau đó giơ ra trước mặt hắn.
"Chỉ có sáu lượng! Ngươi muốn bán thì bán!"
Thấy bạc, mặt Trương đồ tể lập tức tươi như hoa, bộ dáng hung dữ vừa rồi thoắt cái liền biến mất, thay vào đó là vẻ cười nịnh nọt.
"Mười lượng đi, sáu lượng ít quá, thêm một chút nữa. Tám lượng, tám lượng thì ta bán ngay."
"Không thêm!"
Sáu lượng bạc cũng đã là con số không nhỏ, đừng nói là một nô tỳ, ngay cả một nữ nhân lương thiện có dung mạo khá cũng mua được rồi.
"Được thôi, coi như ta chịu thiệt, sáu lượng thì sáu lượng!"
Nói rồi, hắn vươn tay định chộp lấy bạc trong tay ta. Ta khẽ giật tay về, khiến hắn túm hụt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đưa khế ước bán thân của Hồng Cẩn cho ta, giao khế ước xong thì ta mới giao bạc."
Không bao lâu sau, Trương đồ tể mang khế ước đến. Ta liếc qua, thấy có dấu ấn màu đỏ áp lên.
Hừ, hắn đúng là dối trá. Trên khế ước viết rõ ràng, hắn mua Hồng Cẩn chỉ tốn năm trăm văn! Nhưng ta cũng lười so đo với hắn. Cầm được khế ước, Trương đồ tể nhanh tay giật lấy bạc trong tay ta, mặt mày hớn hở rời đi.
Trước mặt Hồng Cẩn, ta xé nát tờ khế ước ấy.
"Hồng Cẩn, ngươi tự do rồi."
Hồng Cẩn lập tức quỳ xuống đất bật khóc: "Thanh Chỉ tỷ, tỷ đã cứu mạng ta, về sau ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tỷ."
Đêm ấy, trước mặt mọi người, Hồng Cẩn cúi đầu xin lỗi Lưu Thập Tam vì chuyện ở Hương Vị Trai trước đây. Lưu Thập Tam đỏ bừng mặt, nói không sao, hắn đã sớm quên rồi. Thế nhưng, khi hắn ngẩng đầu lên, ta lại thấy đôi mắt hắn hoe đỏ.
Dù là vương hầu tướng quân hay dân thường áo vải, ai cũng cần được tôn trọng. Bất kể là ai, những vết thương lòng đều là một chiếc gai nhọn, dù thời gian trôi qua, họ cũng chẳng thể quên.
Có những người, chờ một câu xin lỗi đã quá lâu.
Có người, cả đời cũng chẳng đợi được.
Từ đó về sau, Hồng Cẩn ở lại quán mì giúp đỡ ta.
Công việc làm ăn ngày càng phát đạt, ta lại tuyển thêm hai, ba người nữa.
13.
Năm năm sau, phương Nam gặp lũ lụt, phương Bắc lại đại hạn. Quan lại tham ô, vơ vét của dân, ngày tháng càng thêm gian khổ, việc buôn bán của quán mì cũng ngày một sa sút. Phương Nam rối ren, mấy toán quân khởi nghĩa vẫn không ngừng giao tranh với triều đình. Ngoài ra còn có giặc cướp hoành hành khắp nơi, dần dà tụ thành thế lực.
Ba tháng liên tục thu không đủ chi, ta đành phải giải tán tất cả mọi người, mỗi người còn được ta cho thêm hai lượng bạc. Đời loạn lạc, ai nấy đều sống chẳng dễ dàng gì.
Hồng Cẩn không đi, nàng nói nàng không có nhà, ta và Lưu Thập Tam chính là người thân của nàng. Hồng Cẩn bị bọn buôn người bắt cóc, lúc bị bán vào Tống phủ, nàng vẫn còn quá nhỏ, không nhớ được điều gì.
Về sau ta có đi tìm người nhà, nhưng phụ thân ta đã bệnh mất, tam đệ cũng bặt vô âm tín.
Kẻ bị bán làm nô tỳ, vốn dĩ đều là dân nghèo cả. Lũ giặc cướp ập đến vào một buổi hoàng hôn, khi ấy chúng ta đang từ quán mì chuyển ít đồ về nhà. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi, dân chúng kinh hoàng bỏ chạy tán loạn. Giặc cướp thấy người là giết.
Chúng ta dốc hết sức chạy về hướng nhà mình. Chỉ còn cách cửa nhà một đoạn ngắn, vậy mà sau lưng đã vọng lại tiếng vó ngựa rõ mồn một.
Chúng ta bị giặc đuổi kịp rồi!
Tai hại hơn là, ta ngã xuống!
Ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi đao lóe lên trong tầm mắt, ta nhắm chặt mắt lại chuẩn bị đón nhận cái chết, nhưng ngay lúc ấy, một dòng nhiệt ấm xối thẳng lên người ta.
Là thím Trương!
Bà ấy lao tới đỡ thay ta một đao! Thanh đại đao sắc bén xuyên qua lồng n.g.ự.c bà, phần lưỡi xuyên qua còn nhỏ từng giọt m.á.u đỏ tươi!
Tên giặc lại vung đao, lần này nhằm thẳng vào đầu ta. Tiếng hiệu lệnh trầm đục từ nơi xa truyền đến, hắn lập tức thu đao, xoay người rời đi.
Thím Trương ngã xuống, ta ôm chặt lấy bà khóc nức nở. Lưu Thập Tam và Hồng Cẩn cũng run rẩy bò lại gần, nước mắt tuôn trào như mưa. Bà ấy cầm lấy tay ta và Lưu Thập Tam, chậm rãi đặt vào nhau.
"Thanh Thanh, đừng khóc... Thím Trương sống chừng này năm cũng đủ rồi. Hai đứa còn trẻ... phải sống thật tốt.”
"Ta phải đi gặp trượng phu và con trai ta rồi... Hai đứa, sống cho thật tốt."
Dứt lời, bàn tay bà rơi xuống, khóe môi vẫn còn giữ ý cười. Đôi mắt bà mở to, thẳng tắp nhìn lên bầu trời.
"Thím Trương! Thím Trương!"
Mẫu thân ta mất sớm, từ sau khi ở cùng Lưu Thập Tam, thím Trương luôn xem ta như con gái mà chăm sóc. Trong ngoài quán mì đều có bà đỡ đần, bà coi ta và Lưu Thập Tam như ruột thịt trong nhà.
Bao năm qua, ta cũng đã coi bà như mẹ ruột của mình!
Từ xa, tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang lên, giặc cướp đã quay lại.
Ta ôm chặt thím Trương, nhất quyết không chịu buông tay.