Thanh Chỉ

Chương 6



10.

Ta vội vàng về nhà, lấy ra toàn bộ trang sức mà thiếu gia từng ban thưởng, lại đưa cho Lưu Thập Tam mang đi cầm cố. Thế nhưng chỉ đổi được mười lượng bạc, cộng với số ta đã tích cóp, cũng mới được mười lăm lượng.

Ta bèn chạy sang nhà thím Trương, thím lấy hết số bạc dành dụm bấy lâu nay ra cho ta cũng chỉ thêm được sáu lượng.

Vẫn không đủ!

Ta đang lo lắng cau mày, chợt có người gõ cửa.

Là chủ tiệm thêu ở phố Đông. Hắn cười tủm tỉm đưa ta một túi tiền, bên trong là hơn bốn trăm văn tiền đồng.

"Nương tử, đây là tiền khăn tay. Lâu rồi ngươi không đến, ta đành phải tự mang qua đây."

"Nhiều như vậy sao?"

"Chỗ khăn còn lại của ngươi đều đã bán hết! Một vị phu nhân đã mua tất cả, còn nói vô cùng yêu thích tay nghề của ngươi. Nếu có thêm, nàng ấy muốn lấy toàn bộ, vì vậy ta mới mặt dày đến đây hỏi thử xem ngươi có còn khăn thêu không."

Ta ngượng ngùng lắc đầu, nói rằng giờ ta đang làm đầu bếp trong quán mì, tạm thời không thêu khăn nữa. Chủ tiệm thêu có chút tiếc nuối, lúc rời đi còn quay lại dặn, nếu có thêm thêu phẩm, nhất định phải để dành cho hắn trước. Thế nhưng dù có thêm số bạc này, vẫn còn thiếu rất nhiều.

Ta đi cầu xin ông chủ quán mì, hỏi xem có thể sang quán cho ta trước không, số bạc còn thiếu ta sẽ trả dần sau đó.

"Nương tử, bệnh của mẫu thân ta e là cần nhiều tiền chạy chữa, ta sợ không thể làm vậy được."

Ông chủ lộ vẻ khó xử. Nghe tiểu nhị trong quán nói đã có người đến xem quán, còn định trả tiền ngay, lòng ta nóng như lửa đốt. Nếu duy trì quán này, chắc chắn sẽ kiếm ra tiền!

Bỏ lỡ thì đáng tiếc biết bao!

Đúng lúc ta đang bế tắc, Lưu Thập Tam bỗng đưa cho ta một bọc nặng trịch. Ta mở ra xem, bên trong toàn là từng nén bạc nhỏ, ít nhất cũng hơn mười lượng.

"Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"

"Ta bán bảo vật gia truyền của cha ta rồi."

"Nhỡ quán mì không kiếm được tiền thì sao..."

"Không sao, ta tin tưởng nàng."

Cũng chưa từng nghe hắn nhắc tới bảo vật gia truyền gì trước đây, nhưng tình thế cấp bách, ta cũng không hỏi nhiều. Cùng lắm sau này kiếm đủ tiền rồi mua lại là được.

Quán mì mở cửa trở lại, ta chính thức trở thành chủ tiệm. Để kiếm thêm, ta còn bán cả cơm sáng. Ta mời thím Trương về làm công, trả một lượng bạc mỗi tháng, cao hơn thu nhập trước đây của thím.

Nước đường của thím rất được khách ưa chuộng, bán ra không ít, ta bèn tăng tiền công lên một lượng rưỡi. Nhờ thế mà việc buôn bán càng thêm phát đạt, chỉ trong một năm, ta đã tích cóp được hơn mười lượng bạc.

Dưới sự thuyết phục của ta, Lưu Thập Tam cũng không làm công việc tuần đêm nữa, mà cùng ta quản lý quán mì.

Hắn phụ trách dọn dẹp quán và chọn mua rau củ.

11.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một buổi sáng tinh mơ, thím Trương vừa bưng ra một xửng bánh bao nóng hổi ra đã một kẻ ăn mày nhào tới, chộp lấy hai cái rồi bỏ chạy. Tiểu nhị lập tức đuổi theo, ta cũng vội vàng chạy theo sau. Cuối cùng, chúng ta tóm được nàng ở góc tường thành.

Tiểu nhị nắm chặt áo nàng, còn nàng thì cuống quýt nhét bánh bao vào miệng, ăn đến mức nghẹn chảy cả nước mắt. Tiểu nhị giơ tay định đánh, ta lại thở dài: 

"Thôi, cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."

Ta ném cho nàng hai mươi văn tiền, đủ để ăn một bữa no rồi gọi tiểu nhị rời đi.

"Thanh Chỉ tỷ tỷ!"

Người ăn xin cất giọng gọi ta, hóa ra là Hồng Cẩn. Vừa nãy tóc tai bù xù che mặt, ta không nhận ra được là ai.

"Hồng Cẩn, sao ngươi lại..."

"Thanh Chỉ tỷ tỷ, cứu ta."

Hồng Cẩn quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục. Ta định đỡ nàng lên, nàng lại đổ gục xuống, bất tỉnh. Tiểu nhị cõng nàng về quán, ta mời đại phu đến khám, lại nấu một bát thuốc cho nàng uống. Uống thuốc xong, nàng vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện.

Sau khi ta rời đi, nàng nghĩ cơ hội của mình đã đến, liền ngấm ngầm tìm cách để được thiếu gia để mắt tới. Nào ngờ lại bị thiếu phu nhân phát hiện, kết quả bị bán cho Trương đồ tể.

Trương đồ tể tính tình thô bạo, mẹ chồng và em chồng đều chẳng phải hạng dễ sống chung. Vừa vào cửa, nàng đã phải làm lụng quần quật vất vả, ngay cả một miếng thịt cũng chẳng được ăn.

Làm không tốt thì bị đánh. Chồng đánh, mẹ chồng đánh, em chồng cũng đánh. Toàn thân chẳng có lấy một chỗ nào lành lặn. Sau đó nàng có thai, lại bị đánh đến sảy mất đứa con, thương tổn đến thân thể, từ đó không thể mang thai được nữa.

Nhà chồng vì thế chửi nàng là đồ vô dụng, đánh càng thậm tệ hơn. Không lâu trước đó, nàng giặt hỏng y phục của mẹ chồng, biết chắc sẽ bị đánh nên bèn bỏ trốn.

Vì không có giấy thông hành, nàng không thể ra khỏi thành, chỉ có thể lén lút trốn trong thành, đợi khi vắng người thì tìm chút đồ ăn.

Ta không khỏi cảm thấy nàng đáng thương. Nhưng thân phận nha hoàn vốn chỉ là món đồ chơi trong tay chủ nhân, chưa xuất phủ, nào có thể định đoạt số mệnh của chính mình. Mà dù có xuất phủ rồi, cũng phải xem gặp được người kề cạnh như thế nào.

Nếu gặp phải kẻ như Trương đồ tể, vậy thì cả đời này cũng chẳng có hy vọng.

"Ngươi không được vào!"

Tiếng tiểu nhị vang lên, vừa gấp gáp vừa sợ hãi.

"Nương tử ta ở đây, ta đến đón nàng về!"

Là giọng của Trương đồ tể.

"Đại ca, ta thấy nương tử ngươi chỉ là ngứa da thôi, cứ đánh một trận là được ngay ấy mà."

"Choang!"

Bát thuốc trong tay Hồng Cẩn rơi xuống đất vỡ tan tành. Nàng run rẩy ngồi dậy, quỳ sụp xuống dập đầu với ta: 

"Thanh Chỉ tỷ tỷ, cầu xin tỷ, đừng giao muội đi, nếu không muội sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!"

Ta vội đỡ nàng dậy, Trương đồ tể đã xông vào trong phòng, túm lấy tóc nàng: "Tiện nhân, theo lão tử về ngay!"

"Thanh Chỉ tỷ tỷ, cứu muội với!"