Thanh Danh Bại Hoại Rồi, Tôi Đại Sát Tứ Phương

Chương 4



07 

 

Ngay giây sau đó, Trần Huyên hét lên một tiếng chói tai vang rền. 

 

【A a a! Cô không được bỏ rơi anh ấy!】 

 

“Nếu chính anh ta muốn thế thì sao?” 

 

【Không đời nào! Anh ấy là chồng tôi! Đã hứa sẽ bên tôi suốt đời mà!】 

 

“Ồ, nghe cảm động ghê ha~” 

 

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Lâm Dao ngồi phịch xuống đất, dáng vẻ yếu ớt, tay chỉ vào tôi như thể bị ức h.i.ế.p lắm vậy: 

 

“Chị… tôi…” 

 

Hứa Dược Lực cuối cùng cũng nhổ được rơm trong miệng ra, liền xót xa vô cùng, quay sang trừng mắt mắng tôi: 

 

“Trần Huyên, cô thật độc ác! Tôi gặp nạn không liên quan gì đến Dao Dao cả, đừng dồn ép cô ấy!” 

 

“Tôi đang giúp cô ta thể hiện lòng tốt mà. Anh thương cô ta thế, thì ở lại với cô ta đi.” 

 

Tôi cõng con gái lên lưng, chuẩn bị rời đi thì vài bà thím chặn tôi lại, chính nghĩa đầy mình mà nói: 

 

“Vợ của Dược Lực à, đàn ông là trụ cột gia đình. Dù có chịu khổ chút cũng không thể bỏ rơi chồng được!” 

 

Tôi nhướn mày, giọng điệu nhàn nhạt: 

 

“Tôi bỏ đấy, thì sao? Ai thấy không chịu nổi thì mang về nhà mà nuôi. Tôi không ngại đâu.” 

 

Cái sân đang huyên náo lập tức rơi vào im lặng. 

 

Sự tốt bụng, chẳng qua là khi chưa động đến lợi ích của bản thân. 

 

Ai lại muốn mang một thằng liệt về nuôi chứ? 

 

“Sao thế này?” 

 

Trưởng thôn gùi một sọt thịt heo đến, ánh mắt đục ngầu quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Dược Lực. 

 

Mọi người liền nhao nhao kể tội tôi, thêm mắm dặm muối không thiếu một chữ, cuối cùng chờ trưởng thôn phán xử. 

 

“Chuyện này không được rồi…”

 

Vừa mở miệng, tôi đã ôm con gái òa khóc nức nở: 

 

“Ôi trời đất ơi! Cuộc sống này thật sự không thể sống nổi nữa rồi… nếu không thì ai lại muốn bỏ rơi trụ cột trong nhà chứ? 

 

“Hay thế này đi, tôi tạm thời đưa Dược Lực về lại nhà đã—” 

 

Trong ánh mắt hài lòng của mọi người, tôi chậm rãi bổ sung thêm một câu: 

 

“Rồi mai tôi dắt con đi thắt cổ. Nhà trưởng thôn xà nhà cao, cho tôi mượn c.h.ế.t một lần nhé.” 

 

Mặt trưởng thôn đỏ bừng: 

 

“Vợ của Dược Lực, cô đang nói nhảm cái gì đấy hả?!” 

 

“Dù gì cũng sẽ phải c.h.ế.t thôi. Thế thà treo cổ còn hơn c.h.ế.t đói.” 

 

Trưởng thôn há miệng mấy lần, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực xua tay: 

 

“Đại đội thấy nhà cô tội nghiệp, từ giờ công điểm tính một rưỡi, mau đưa Dược Lực về, đừng gây chuyện nữa—” 

 

“Hay quá!” 

 

Tôi lập tức thò tay vào gùi thịt của trưởng thôn lôi ra một khúc mỡ to tướng, vừa lẩm bẩm: 

 

“Tôi cũng không rõ một rưỡi công điểm được bao nhiêu thịt nữa, ít thì thôi vậy.”

 

08 

 

Chưa nói hết câu, tôi đã xách miếng mỡ to chạy một mạch như bay. 

 

Còn Hứa Dược Lực à, gãy chân nhưng còn tay, muốn thì tự bò về, không thì c.h.ế.t rũ ngoài đường luôn đi cho rảnh nợ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi chẳng bận tâm. 

 

Trần Huyên, người luôn nhẫn nhịn, lại gào lên một tiếng ai oán kinh thiên động địa: 

 

【Dược Lực đáng thương của tôi ơi… tôi van cô, đưa anh ấy về đi…】 

 

Tôi vừa thái thịt vừa vui vẻ trêu chọc: 

 

“Đừng cầu xin tôi, tự cô đi mà làm đi.” 

 

【Tôi không phải đã… giao thân xác cho cô rồi sao?】 

 

“Thế thì hết cách rồi. Ai bảo cô đi uống thuốc trừ sâu làm gì.” 

 

Chảo đã nóng, tôi đổ mỡ vào bắt đầu đảo cho ra dầu. 

 

Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm ngào ngạt lan khắp nhà bếp. 

 

Trần Huyên, người nãy giờ cứ nài nỉ thay cho Hứa Dược Lực, bỗng nhiên im bặt: 

 

【Thơm… thơm quá…】 

 

Tôi sững lại một chút. 

 

Rồi đổ khoai tây đã cắt vào chảo, đậy nắp lại: 

 

“Đáng tiếc là cô không được ăn đâu. Người c.h.ế.t thì cái gì cũng mất, chồng con rồi cũng là của người khác.” 

 

Trần Huyên buồn bã nói: 

 

【Tôi biết rồi… tôi hối hận rồi.】 

 

“Vậy thì chúng ta thỏa thuận một điều. Trước khi cô giành lại được quyền kiểm soát thân thể, thì hãy nghe nhiều, nhìn nhiều, nói ít. Làm được không?” 

 

【Cô… cô sẽ trả lại thân thể cho tôi sao?】 

 

“Tùy vào biểu hiện của cô.” 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Tôi gắp một miếng thịt nhỏ đưa lên miệng, trong ánh mắt thèm thuồng của Tinh Tinh, tôi xoay đầu đũa, nhét vào miệng con bé: 

 

“Nếm thử xem, chín chưa?” 

 

Tinh Tinh nuốt nước miếng, nhìn tôi một cái rồi xác nhận, mới cắn một miếng. 

 

Đôi mắt bé con bỗng sáng bừng, liên tục dùng tay ra hiệu là ngon. 

 

Tôi xoa nhẹ lên đầu con, trong lòng bỗng chùng xuống. 

 

Tinh Tinh đã năm tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa biết nói. 

 

Phải đưa con đến bệnh viện lớn khám sớm, nhưng tôi đến một đồng cũng chẳng có.

 

09 

 

Cơm tối ăn xong gần hết, ngoài sân vang lên tiếng đập cửa. 

 

Tôi liếc nhìn con gái, tiện tay cầm theo một con d.a.o chặt củi rồi bước ra ngoài. 

 

Chỉ thấy một cái bóng đen đang bò rạp dưới đất, chậm rãi lết vào trong nhà, trông chẳng khác gì một con sâu đen to tướng. 

 

Hứa Dược Lực — hắn thật sự bò về rồi sao? 

 

“Trần Huyên, cô quá độc ác! Ngần ấy năm tình cảm, cô lại muốn dồn tôi đến chết! Đợi đến ngày tôi khỏe lại, cô có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích!” 

 

Đồ ngu. 

 

Tôi đứng thẳng dậy, chẳng buồn để tâm đến cái thứ đàn ông rách nát đó: 

 

“Nhà tôi không nuôi phế nhân. Muốn ăn cơm thì phải làm việc. 

 

“Thấy cối đá kia không? Bao giờ xay xong hết chỗ đậu, lúc đó mới được ăn.” 

 

“Cô là đồ đàn bà ác độc! Tôi gãy chân rồi… a a a a!!” 

 

Tôi giẫm một chân lên mu bàn tay hắn, từng chút một nghiền xuống, 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com