Thanh Danh Bại Hoại Rồi, Tôi Đại Sát Tứ Phương

Chương 5



Nhìn vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng của hắn, tôi chỉ thấy hả dạ vô cùng: 

 

“Gãy chân thì còn tay. Hoặc là… anh tự bò về chỗ Lâm Dao đi.” 

 

“Cô chỉ ghen với Lâm Dao hiền lành dễ thương thôi! Đồ đàn bà độc ác như cô không xứng nhắc đến cô ấy, càng đừng mong có được tình yêu của tôi!” 

 

Đồ thần kinh. 

 

Tôi bế con gái lên, đóng sầm cửa lại, mặc kệ hắn gào rú ngoài sân. 

 

Tưởng hắn sẽ biết điều mà cút đi, ai ngờ nửa đêm hắn lại tiếp tục gõ cửa, hai bàn tay bê bết máu, thở chẳng ra hơi: 

 

“Cho tôi miếng cơm… xin cô…” 

 

Trần Huyên trong đầu tôi cũng van xin không ngớt. 

 

Tôi bật cười lạnh, quay vào bếp bưng chút cơm thừa, đổ thẳng xuống đất: 

 

“Ăn đi.” 

 

Trước đây Hứa Dược Lực cũng từng đối xử với Tinh Tinh như vậy — 

 

Thức ăn thừa ăn không nổi, hắn đổ xuống đất, bắt con gái quỳ xuống đất l.i.ế.m như chó. 

 

Còn hắn thì nằm trên giường vừa nhìn vừa cười, thỉnh thoảng còn giả tiếng “chụt chụt” nhạo báng. 

 

Bây giờ đến lượt hắn, lại thấy như bị sỉ nhục đến tận trời. 

 

“Muốn ăn thì ăn, còn gõ cửa lần nữa, tôi chặt đứt tay anh.” 

 

Lần này, Trần Huyên hiếm hoi không cầu xin nữa.

 

10 

 

Sáng sớm hôm sau, chỗ cơm thừa trước cửa đã bị dọn sạch. 

 

Hứa Dược Lực co ro trong chuồng heo, vừa nghe thấy động liền lập tức bò lại, dáng vẻ đáng thương van xin: 

 

“Vợ ơi… trước kia anh bị mỡ heo che mờ tim óc… 

 

“Anh hứa sẽ thay đổi tất cả, em vì con gái mà cho anh thêm một cơ hội, được không?” 

 

Đậu đã xay xong, sân cũng đã quét sạch, bên cạnh chuồng heo còn có một đống củi vừa chẻ. 

 

Hắn cả đêm không ngủ, trông có vẻ thật sự hối cải. 

 

Tôi hất cằm: 

 

“Không thấy còn một gánh củi nữa sao?” 

 

“Anh gánh ngay! Gánh ngay đây!” 

 

Trần Huyên vui đến phát khóc: 

 

【Dược Lực thật sự đã thay đổi rồi! Xin cô tha cho anh ấy đi…】 

 

Tôi bật cười lạnh: 

 

“Chúng ta cược đi. Cược xem hắn có thay đổi thật không. 

 

“Ai thắng thì từ giờ nghe theo người đó.” 

 

Chứ không suốt ngày ở trong đầu tôi lảm nhảm như vậy, tôi sớm muộn gì cũng phát điên. 

 

【Vậy… vậy cô đừng để anh ấy c.h.ế.t đói…】 

 

Tôi bế con gái, đi ngang qua Hứa Dược Lực thì dừng lại một chút: 

 

“Trong nồi còn cháo đấy.” 

 

Hắn ngẩn ra một lúc, rồi lau nước mắt, vội vàng đáp: 

 

“Ây… không sao, anh chưa đói. Làm xong việc rồi ăn cũng được…” 

 

Hừ. 

 

Giả vờ cũng ra dáng đấy chứ.

 

Tết năm nay, chúng tôi định gói bánh ú. 

 

Mọi người đều mang nếp từ nhà ra đội để xay thành gạo nếp. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trên đường đi, tôi gặp không ít người quen, nhưng chưa kịp chào thì họ đã vội vàng tránh xa. 

 

Tôi cũng nhờ vậy mà được yên tĩnh. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Vừa đến đội sản xuất, âm thanh náo nhiệt ban đầu lập tức im bặt. 

 

Người đàn bà xếp hàng trước tôi liếc xéo một cái: 

 

“Xếp hàng chung với con đĩ, xúi quẩy.” 

 

“Đúng đó, mới đây còn đánh đập chồng mình, giờ lại lả lơi quyến rũ chồng người khác, đúng là thứ rác rưởi.” 

 

Tôi từng nghe nhiều lời khó nghe hơn nên chẳng để tâm. 

 

Ngược lại, Trần Huyên im lặng đã lâu, giờ lại bắt đầu sụt sùi: 

 

【Họ mắng khó nghe quá… tôi rõ ràng chẳng làm gì cả… 

 

“Cô đối xử tốt hơn với Dược Lực đi… cứ thế này thì thanh danh tôi tiêu tan mất…】 

 

Tôi thản nhiên đáp: 

 

“Yên tâm, danh tiếng của cô nát từ lâu rồi.” 

 

Trần Huyên suy sụp, lẩm bẩm không ngừng rằng mình tiêu đời rồi, sẽ làm liên lụy đến việc Tinh Tinh lấy chồng, biết thế lúc trước c.h.ế.t quách cho rồi. 

 

Tôi bực mình vô cùng, lại không thể tự vả mình hai cái cho đỡ phiền: 

 

“Ai nói thanh danh hỏng là đời cũng tiêu luôn?” 

 

【Bà nội tôi góa chồng từ trẻ, một mình nuôi bố tôi lớn. Mẹ tôi mất sớm, cũng là bà nuôi tôi.  Bà từng nói, danh tiếng chính là mạng của người phụ nữ. Thà c.h.ế.t đói còn hơn để mất phẩm giá.】 

 

“Xàm! Danh tiếng cũng chỉ là cục cứt chó thôi!”

 

11 

 

Tôi nhất thời nóng ruột, lỡ miệng nói ra mấy lời đang nghĩ với Trần Huyên. 

 

Ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh mắt khó coi của trưởng thôn: 

 

“Vợ của Dược Lực, lời tôi nói cô nghe lọt tai không đấy? Sắp Tết rồi, đừng gây chuyện nữa. Dược Lực là người đàn ông tốt, cô nên biết điều mà giữ lấy hắn, sống cho yên ổn còn hơn mọi thứ.” 

 

Buồn cười thật, đàn ông tốt thế mà lại rơi vào tay tôi sao? 

 

Nhưng đông người, tôi cũng chẳng muốn cãi lộn: 

 

“Phải phải phải, đúng đúng đúng.” 

 

Vừa định bụng than nghèo kể khổ kiếm chút lợi lộc, thì đã bị vợ trưởng thôn chen vào bằng nguyên cái mông: 

 

“Mùi hồ ly tinh nồng nặc, làm hỏng cả gạo nếp ngon của tôi rồi.” 

 

“Ặc, miệng bà toàn phân, còn ngửi ra được mùi hồ ly sao?” 

 

Bà ta tức đến phát điên, định xông vào đánh nhau. 

 

Tôi quăng con gái lên lưng, rút con d.a.o chẻ củi ra: 

 

“Lại đây đi, ai sợ ai nào.” 

 

Bà ta bị khí thế của tôi làm cho khựng lại. 

 

Tôi quét ánh mắt qua đám phụ nữ đang lùi về sau, cười lạnh: 

 

“Trông kỹ đàn ông nhà mình đi. Không thì tối nay tôi ngủ với chồng mấy người, ngày mai ngủ với con trai, hôm sau nữa ngủ với cháu trai, đại hậu hôm nữa thì ngủ với cả nhà mấy người…” 

 

Mặt đám đàn bà đỏ rực lên vì tức, định chửi nhưng tôi vừa nhấc nhẹ con d.a.o lên đã đồng loạt im bặt. 

 

Trên đường về, Trần Huyên tuyệt vọng vô cùng: 

 

【Xong rồi… bọn họ cho rằng cô là hạng lẳng lơ dâm đãng, sau này nhất định sẽ lấy đó làm cớ để bắt nạt cô.】 

 

“Ngược lại thì đúng hơn. Cô nhìn cho kỹ đi.”

 

Tâm trạng tôi vui vẻ, vừa đi vừa ngân nga một khúc hát nhỏ. 

 

Tinh Tinh không hiểu lời bài hát, nhưng cũng lắc lư cái đầu theo nhịp hát của tôi, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch. 

 

Tôi nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của con: 

 

“Chờ mẹ gom đủ tiền, sẽ đưa con lên bệnh viện lớn khám bệnh.” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com