“Cô đối xử tốt hơn với Dược Lực đi… cứ thế này thì thanh danh tôi tiêu tan mất…】
Tôi thản nhiên đáp:
“Yên tâm, danh tiếng của cô nát từ lâu rồi.”
Trần Huyên suy sụp, lẩm bẩm không ngừng rằng mình tiêu đời rồi, sẽ làm liên lụy đến việc Tinh Tinh lấy chồng, biết thế lúc trước c.h.ế.t quách cho rồi.
Tôi bực mình vô cùng, lại không thể tự vả mình hai cái cho đỡ phiền:
“Ai nói thanh danh hỏng là đời cũng tiêu luôn?”
【Bà nội tôi góa chồng từ trẻ, một mình nuôi bố tôi lớn. Mẹ tôi mất sớm, cũng là bà nuôi tôi. Bà từng nói, danh tiếng chính là mạng của người phụ nữ. Thà c.h.ế.t đói còn hơn để mất phẩm giá.】
“Xàm! Danh tiếng cũng chỉ là cục cứt chó thôi!”
11
Tôi nhất thời nóng ruột, lỡ miệng nói ra mấy lời đang nghĩ với Trần Huyên.
Ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh mắt khó coi của trưởng thôn:
“Vợ của Dược Lực, lời tôi nói cô nghe lọt tai không đấy? Sắp Tết rồi, đừng gây chuyện nữa. Dược Lực là người đàn ông tốt, cô nên biết điều mà giữ lấy hắn, sống cho yên ổn còn hơn mọi thứ.”
Buồn cười thật, đàn ông tốt thế mà lại rơi vào tay tôi sao?
Nhưng đông người, tôi cũng chẳng muốn cãi lộn:
“Phải phải phải, đúng đúng đúng.”
Vừa định bụng than nghèo kể khổ kiếm chút lợi lộc, thì đã bị vợ trưởng thôn chen vào bằng nguyên cái mông:
“Mùi hồ ly tinh nồng nặc, làm hỏng cả gạo nếp ngon của tôi rồi.”
“Ặc, miệng bà toàn phân, còn ngửi ra được mùi hồ ly sao?”
Bà ta tức đến phát điên, định xông vào đánh nhau.
Tôi quăng con gái lên lưng, rút con d.a.o chẻ củi ra:
“Lại đây đi, ai sợ ai nào.”
Bà ta bị khí thế của tôi làm cho khựng lại.
Tôi quét ánh mắt qua đám phụ nữ đang lùi về sau, cười lạnh:
“Trông kỹ đàn ông nhà mình đi. Không thì tối nay tôi ngủ với chồng mấy người, ngày mai ngủ với con trai, hôm sau nữa ngủ với cháu trai, đại hậu hôm nữa thì ngủ với cả nhà mấy người…”
Mặt đám đàn bà đỏ rực lên vì tức, định chửi nhưng tôi vừa nhấc nhẹ con d.a.o lên đã đồng loạt im bặt.
Trên đường về, Trần Huyên tuyệt vọng vô cùng:
【Xong rồi… bọn họ cho rằng cô là hạng lẳng lơ dâm đãng, sau này nhất định sẽ lấy đó làm cớ để bắt nạt cô.】
“Ngược lại thì đúng hơn. Cô nhìn cho kỹ đi.”
Tâm trạng tôi vui vẻ, vừa đi vừa ngân nga một khúc hát nhỏ.
Tinh Tinh không hiểu lời bài hát, nhưng cũng lắc lư cái đầu theo nhịp hát của tôi, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
Tôi nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của con:
“Chờ mẹ gom đủ tiền, sẽ đưa con lên bệnh viện lớn khám bệnh.”