Thanh Danh Bại Hoại Rồi, Tôi Đại Sát Tứ Phương

Chương 8



16 

 

Mùng Một Tết, ba tôi tự tay xuống bếp nấu một bàn tiệc lớn toàn món ngon. 

 

Trần Huyên trong đầu vừa hít hít mũi vừa đầy ghen tị: 

 

【Giá mà tôi chưa c.h.ế.t thì tốt quá, cũng được ăn cơm do ba nấu…】 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Tôi đá một cái vào Hứa Dược Lực đang nằm thoi thóp bên bếp, trêu ghẹo: 

 

“Giờ mới thấy ba tốt hả? Không thấy ‘trời’ của cô sắp c.h.ế.t rồi à?” 

 

Trần Huyên rên rỉ cả buổi, cuối cùng chỉ buông một từ: 

 

【Xui xẻo.】 

 

Những ngày sau đó trôi qua yên ổn lạ thường. 

 

Già trẻ trai gái trong làng thấy tôi là tránh xa, không ai còn dám sàm sỡ, đến cả lời bóng gió mỉa mai cũng không ai dám buông. 

 

Trần Huyên cảm thấy khó tin: 

 

【Là vì ba đến à?】 

 

“Là vì tôi không cần mặt mũi nữa.” 

 

“Danh tiếng ấy mà, nếu chính mình đã tự quẳng nó xuống đất, giẫm lên cho nát, 

 

“Thì sẽ chẳng còn ai có thể dùng nó làm tổn thương mình nữa.” 

 

Trần Huyên bị chấn động mạnh, cứ hỏi đi hỏi lại tại sao. 

 

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để giải thích cho cô ta. 

 

Trong đầu toàn là chuyện phải xử lý Hứa Dược Lực thế nào. 

 

Những ngày nay hắn gần như sống dở c.h.ế.t dở, ngay cả nước cơm cũng không nuốt nổi. 

 

Chết cũng chẳng ai tiếc, nhưng vừa rồi Lâm Dao đột ngột xông vào, 

 

Thấy hắn m.á.u me đầy người liền la hét đòi báo công an, nói chúng tôi sẽ phải ngồi tù. 

 

Đúng là một mối phiền toái.

 

Đúng lúc đó, ba tôi trở về, thần thần bí bí nói với tôi: 

 

“Con đoán xem, lúc nãy ba đi đường thấy gì?” 

 

“Thấy gì ạ?” 

 

“Cái cô thanh niên trí thức tên Lâm Dao đó, chạy thẳng vào nhà trưởng thôn. 

 

“Hơn nữa… hai người đó, nhìn thế nào cũng không đơn giản đâu.” 

 

Ba tôi là người thường xuyên đi đây đi đó, lại giỏi nhìn người, nghe vậy, mắt tôi lập tức sáng rỡ, lập tức giục ông kể rõ xem “không đơn giản” là không đơn giản thế nào. 

 

Sau bữa cơm tối, ba tôi cột Hứa Dược Lực lên xe đẩy, nhân lúc trời tối, chở thẳng đến nhà trưởng thôn. 

 

Mọi hôm giờ này nhà trưởng thôn đều đang bật tivi ồn ào, nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. 

 

Chúng tôi đưa Hứa Dược Lực đến căn nhà phụ bên hông, còn chưa kịp bước vào thì đã nghe tiếng trưởng thôn thở hổn hển chửi rủa: 

 

“Con tiểu tiện nhân này, ông mày sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trên cái bụng mày mất thôi…” 

 

Tiếp theo là một giọng nữ ngọt ngào như mật: 

 

“Vậy ông nói xem, tôi với Trần Huyên, ai hơn ai?” 

 

“Cô cô cô… con mụ điên đó á? Không bằng một ngón tay của cô… Ngoan nào, để ông thơm cái coi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

17 

 

Lại thêm một tràng âm thanh ân ái của nam nữ vọng ra, tôi vừa nghe vừa tặc lưỡi cảm thán — 

 

Trưởng thôn đã hơn sáu mươi tuổi mà sức lực vẫn dồi dào thật đấy. 

 

Còn về phần Lâm Dao, bề ngoài thì chính khí nghiêm trang, băng thanh ngọc khiết, không ngờ khẩu vị lại đặc biệt đến mức này, người già thế cũng nuốt nổi. 

 

Cũng phải, khó trách cô ta chẳng làm việc gì nhưng mỗi lần chia đồ thì chẳng bao giờ bị thiệt. 

 

Tôi nhận ra được giọng của Lâm Dao, Hứa Dược Lực hiển nhiên cũng nghe ra. 

 

Vốn dĩ hắn như cá c.h.ế.t nằm bất động, giờ lại bỗng nhiên sống lại, cố gắng giãy giụa bò dậy. 

 

Ngay sau đó, ba tôi đạp tung cửa, xốc cả người Hứa Dược Lực lên rồi quăng thẳng vào trong phòng. 

 

Cùng lúc đó, tôi vác cái chiêng ra gõ ầm ầm, vừa đập vừa hô to: 

 

“Mau tới đây coi nè! Trưởng thôn với Lâm Dao đang gian díu, làm chồng tôi tức đến c.h.ế.t rồi! 

 

“Mau tới đây đi bà con ơi!” 

 

Tết nhất rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, người trong thôn nghe thấy liền ùa hết tới. 

 

Người đầu tiên chạy đến là vợ trưởng thôn. 

 

Bà ta giẫm lên người Hứa Dược Lực mà lao vào nhà, túm lấy Lâm Dao đang cuống cuồng chưa kịp mặc đồ xong, vừa lôi vừa kéo lôi xềnh xệch ra ngoài. 

 

Rồi vung cánh tay to như bắp chuối lên, tát “bốp bốp” hai cái như trời giáng: 

 

“Con đĩ thối! Dám cướp đàn ông của bà à! Muốn c.h.ế.t sớm đúng không?!” 

 

Lâm Dao gầy yếu tay chân nhỏ xíu, sao đỡ nổi sức của vợ trưởng thôn, chỉ trong chốc lát đã bị đánh cho mặt mày bầm tím, khóc cũng không ra tiếng. 

 

Trưởng thôn vội vã khoác cái áo ngoài lao ra, vừa bước ra đã giẫm ngay phải Hứa Dược Lực nằm dưới đất, lảo đảo một cái, ngã sấp mặt như chó gặm bùn. 

 

Tôi vội vã gào lớn: 

 

“Mau tới đây coi đi! Lâm Dao bị đánh sảy thai rồi! Trưởng thôn cũng bị đánh c.h.ế.t rồi!” 

 

Trưởng thôn mới vừa lồm cồm bò dậy đã tức đến phát điên, lao tới định giật lấy cái chiêng trên tay tôi, nhưng bị ba tôi cản lại. 

 

Thấy người bu lại càng lúc càng đông, ông ta chỉ còn biết túm lấy vợ mình, muốn dàn xếp cho yên chuyện. Nhưng tôi thì đâu có để ông ta có cơ hội đó.

 

“Hứa Dược Lực yêu Lâm Dao, ai ngờ thấy cô ta gian díu với trưởng thôn, tức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ!” 

 

“Một người đang yên đang lành mà bị chọc tức suýt chết. Không bồi thường thì tôi báo công an, kiện các người tội lưu manh!” 

 

Trưởng thôn tức đến phát điên, chỉ tay vào mấy người dân cùng phe mình, quát lớn: 

 

“Còn đứng đực ra đó làm gì! Mau bắt lấy nó cho tôi!” 

 

“Ai dám đụng vào thử xem!” 

 

Ba tôi quát to một tiếng. 

 

Mấy chục người đàn ông lập tức ùa vào, theo vai vế thì tôi phải gọi là chú, là bác. 

 

Toàn là người có tiếng tăm ở mấy làng lân cận. 

 

Ngay khi thấy Lâm Dao vào nhà trưởng thôn, tôi đã lập tức liên hệ với chú họ. 

 

Chú lại gọi thêm nhiều người nữa, giờ thì tất cả đều đã có mặt. 

 

Kết quả cuối cùng, trưởng thôn phải bồi thường 500 đồng. 

 

Số tiền đó, vào thời điểm ấy là một khoản khổng lồ, khiến miệng ông ta tức đến méo xệch. 

 

Sáng hôm sau, tôi lập tức cầm tiền, dẫn Tinh Tinh lên Hàng Thành khám bệnh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com