Thanh Danh Bại Hoại Rồi, Tôi Đại Sát Tứ Phương

Chương 7



14 

 

Trong đầu tôi, Trần Huyên im lặng đến kỳ lạ. 

 

Tôi vừa thấy không đáng thay cô ấy, lại vừa muốn mắng cho một trận vì quá ngu ngốc. 

 

Nhưng miệng như bị nhét đầy bông, nhất thời chẳng thể nói nên lời. 

 

Tôi cất ghế đi, trở về bên giường, giọng nói mệt mỏi mang theo sự bình thản sau cùng: 

 

“Câu hỏi cuối cùng.” 

 

“Tám năm quen nhau, sáu năm kết hôn, và một đứa con gái năm tuổi. 

 

“Chừng ấy tháng ngày, anh… từng có một chút xíu nào là yêu tôi không?” 

 

Hứa Dược Lực sững người. 

 

Hắn ngẩng đầu một cách khó nhọc, trong đôi mắt sưng đỏ tràn đầy khiêu khích và đắc ý: 

 

“Không có. Một chút cũng không.” 

 

“Người tôi yêu luôn là Lâm Dao. Nếu không vì thời thế ép buộc, nếu không vì cô có chút của hồi môn, tôi tuyệt đối không bao giờ cưới cô.” 

 

Lời lẽ dõng dạc, đầy hào khí, như thể đang đọc lên lời thề cả đời bảo vệ tình yêu. 

 

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng, báo hiệu năm mới đang đến. 

 

Nhưng căn phòng lạnh lẽo lại yên tĩnh đến đáng sợ. 

 

Tuyết rơi lách tách ngoài mái ngói cũ, nặng nề như sắp đổ sập bất cứ lúc nào. 

 

Tôi bị một cảm giác ngứa ngứa làm tỉnh lại. 

 

Cúi đầu thì thấy Tinh Tinh đang nhìn tôi đầy lo lắng, bàn tay nhỏ dán lên má tôi, khẽ mấp máy môi như muốn nói: “Mẹ đừng khóc.” 

 

Tôi… khóc rồi sao? 

 

Phải lúc này tôi mới nhận ra — 

 

Không biết từ khi nào, nước mắt đã chảy đầy mặt. 

 

Không biết là vì thương cho Trần Huyên, thương cho Tinh Tinh, hay thương cho tất cả những người trên thế gian này… 

 

Những người đã từng yêu thật lòng nhưng bị phản bội.

 

Tôi lau nước mắt trên mặt, hôn nhẹ lên má Tinh Tinh: 

 

“Đừng sợ, mẹ không sao.” 

 

Sau đó tôi hỏi Trần Huyên: 

 

“Người đàn ông như vậy, cô còn muốn giữ không?” 

 

Tưởng rằng cô ta sẽ lại do dự như lần trước. 

 

【Đánh hắn!】 

 

Tiếng trả lời dứt khoát đến mức cả hai chúng tôi đều giật mình. 

 

Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tốc độ tôi cầm lấy cái ghế. 

 

Đang phân vân không biết nên đánh cho què hay tiễn thẳng lên đường, thì bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa. 

 

Tết nhất mà còn có người tới gõ cửa sao? 

 

Tôi liếc nhìn Tinh Tinh, rồi cảnh giác hỏi: 

 

“Ai đấy?” 

 

Tiếng gõ cửa dừng lại một chút, không ai trả lời. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, thì tiếng gõ lại vang lên lần nữa. 

 

Hứa Dược Lực, nằm sấp dưới đất, phun ra một búng máu, ánh mắt đầy điên cuồng: 

 

“Trần Huyên, đời cô xong rồi! Cô dám đánh chồng, trưởng thôn đến là không tha cho cô đâu… khụ khụ…” 

 

Trong đầu, Trần Huyên cũng cuống cuồng: 

 

【Xong rồi, xong rồi! Cô ban ngày dọa họ dữ thế, giờ đám đàn ông trong thôn tới bắt nạt cô rồi!】

 

15 

 

Tôi kéo Hứa Dược Lực sang một bên, tay trái cầm ghế gỗ, tay phải cầm d.a.o chẻ củi, bước từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng tới gần cửa lớn. 

 

Tôi tháo then cửa, giơ cao ghế chuẩn bị nện xuống, thì trong đầu Trần Huyên bỗng hét lên: 

 

【Ba?!】 

 

Tay tôi lệch đi, ghế rơi bịch xuống đất. 

 

Trước mặt là một ông lão nhỏ thó, lưng còng, tay và lưng đeo đầy túi lớn túi nhỏ, áo bông mỏng dính trên người đã ướt sũng. 

 

Vài sợi tóc bạc dính vào mặt, ông cụ cố dùng vai áo chà mặt mấy lần nhưng vẫn không chà sạch, chỉ biết cười gượng gạo: 

 

“Con gái à, ba mang tới món con thích nhất — bánh gạo nổ nè, đừng giận ba nữa nhé~” 

 

Vừa nói, ông vừa cố giơ bọc đồ lên cao: 

 

“Toàn là những thứ con thích ăn hồi nhỏ, ba để xong rồi đi ngay.” 

 

Từ nhà mẹ đẻ đến đây là hơn mười dặm đường núi. 

 

Ông lão ấy, lưng còng, vai gùi lớn, tay xách nhỏ, đi trên lớp tuyết dày, không biết đã lết bao lâu mới tới nơi này. 

 

Khoé mắt tôi chợt nóng lên, nhất thời không biết phải nói gì. 

 

Ngay lúc đó, trong nhà vang lên tiếng Tinh Tinh khóc thất thanh. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Chúng tôi lập tức lao vào nhà — 

 

Chỉ thấy Hứa Dược Lực đang giơ nắm đ.ấ.m lên đánh xuống Tinh Tinh, miệng mắng: 

 

“Đánh c.h.ế.t con tiện nhân này!” 

 

Ba của Trần Huyên mắt nhanh tay lẹ ôm chặt lấy Tinh Tinh, nhìn Hứa Dược Lực m.á.u me đầy người, ông sững sờ không thốt nên lời. 

 

Sau khi tôi chắc chắn con gái không bị thương, định mở lời giải thích, thì ba Trần Huyên đã đau lòng nói: 

 

“Con gái à, con chịu khổ rồi. Bây giờ có ba ở đây rồi, đừng sợ nữa.” 

 

【Ba, con xin lỗi…】 

 

【Con cứ nghĩ ba sẽ giận, sẽ trách con… nên con không dám về nhà, cũng không dám mở miệng…】 

 

Trong đầu tôi, Trần Huyên khóc nức nở. 

 

Tôi nhìn ông lão nhỏ bé ấy kéo Hứa Dược Lực vào bếp, khóa cửa lại, rồi hí hửng lấy từ trong gói đồ ra một cây bánh gạo nổ, đưa cho Tinh Tinh, rồi cũng đưa tôi một cây: 

 

“Vừa mới nổ đó, giòn rụm lắm, ăn đi con.” 

 

Vừa ăn bánh thơm giòn rôm rốp, tôi vừa nghĩ đến hình ảnh ông cụ cõng bao gạo ra thị trấn xếp hàng, rồi ôm gói đồ cẩn thận từng bước một vượt qua mưa tuyết trở về. 

 

Thì ra, đây chính là cảm giác… có cha. 

 

Cây bánh gạo nổ ấy, tôi ăn rất chậm. 

 

Đến khi ăn xong thì ba tôi đã dỗ Tinh Tinh ngủ, và đánh ngất Hứa Dược Lực. 

 

Đêm đó là lần đầu tiên kể từ khi trở thành Trần Huyên, tôi ngủ thật ngon. 

 

Vì ba tôi đang ngủ ở phòng bên cạnh. 

 

Trần Huyên trong đầu cũng lặng lẽ một cách hiếm có.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com