Thánh Nữ Trở Về

Chương 10



“Vì con bé Hoa Vũ Linh đó, mẹ mắng con sao?”

Thanh Nhã môi run lẩy bẩy, nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi, trông thật đáng thương. Anh tôi vội vòng tay ôm vai cô ta, vỗ nhẹ:

“Tiểu Nhã, không sao…”

Trên mặt mẹ thoáng lộ vẻ do dự, áy náy liếc Thanh Nhã một cái, rồi quay qua nhìn tôi.

Tôi đặt đũa xuống, thở dài:

“Hồi bé, nhìn lũ trẻ trong trại bị bố mẹ quát mắng, con thèm lắm. Con chỉ ước một ngày cũng có bố có mẹ, để khi con nghịch ngợm, bố mẹ quở con vài câu, đánh mắng con một trận.”

Tôi nhìn sang mẹ, cười buồn:

“Giờ khó khăn lắm con mới có mẹ, thế nhưng mẹ lại đối xử với con lễ như khách. Không biết sau này con có cơ hội nào được nghe mẹ mắng yêu một trận không…”

Mẹ: “Hu hu, mẹ thật tội lỗi… Con đáng thương của mẹ, mẹ không phải đang khách sáo, chỉ là mẹ không biết phải yêu thương con thế nào để bù đắp…”

Mẹ ôm tôi òa khóc. Anh trai tôi mắt cũng đỏ hoe, bối rối đứng dậy định đến an ủi. Chị dâu bên cạnh ngạc nhiên nhìn sang, bất chợt cũng lau nước mắt:

“Vũ Linh à, đến cả một trận mắng con cũng thèm… Trời ơi, trước đây em sống ra sao, kể cho chị nghe với?”

Vậy là suốt bữa cơm, mẹ và anh ôm nhau khóc, anh nắm tay tôi, hứa hẹn:

“Vũ Linh, sau này anh sẽ mua thịt thỏ cho em mỗi ngày. Anh sẽ dẫn em đi ăn vô số món ngon!”

Thanh Nhã ngồi đó, mặt méo mó như sắp phát điên, nhưng chẳng ai để ý đến cậu ta.

Ăn tối xong, Thanh Nhã giận dỗi trở về phòng. Trong đó thỉnh thoảng vọng ra tiếng “rầm rầm” như ném đồ. Mẹ tôi xoa đầu tôi:

“Con bé Thanh Nhã thích làm mình làm mẩy ấy mà, kệ nó đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ:

“Nhưng bình hoa hay đồ trang trí trong phòng nó đắt lắm, có thể mua được rất rất nhiều gạo…”

Mẹ: “…” Bà hết chịu nổi, lao lên phòng Thanh Nhã:

“Giang Thanh Nhã, con đập thêm món nào nữa thử xem!”

Chốc sau, cửa đóng sầm, bên trong vọng ra tiếng hai người cãi nhau.

Tôi chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng hả hê mà không lộ ra.

14

Tối đó, chị dâu xách cả đống đồ sang phòng tôi, cười niềm nở:

“Vũ Linh, chị có cảm tình với em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mấy thứ này tặng em hết nhé.”

Trên giường bày la liệt túi xách và trang sức. Tôi lắc đầu:

“Em không thích mấy thứ đó. Hay là chị cứ đưa tiền mặt cho em được không?”

Chị dâu sững ra, rồi vỗ tay cười lớn:

“Được thôi, chị sẽ tặng em bao lì xì thật to!”

Chị tùy ý ngồi xuống nói chuyện, kể rằng lúc mới yêu anh tôi, Thanh Nhã hết lần này đến lần khác phá đám, bày mưu hại chị. May mà anh tôi thương chị, chứ không hai người đã sớm bị chia rẽ.

Đến khi cưới rồi, Thanh Nhã càng quá quắt, suốt ngày đóng vai “tiểu bạch liên”, khiến chị thường xuyên bị bố trách móc, anh trai tôi cũng cãi nhau với chị liên miên. Sau đó chị đành mua căn biệt thự khác trong khu, chuyển ra ngoài. Anh tôi không chịu nổi, cũng đi theo. Nhờ thế hai người mới hàn gắn lại chút tình cảm.