“Sao lại ăn côn trùng?”
“Vì con không đủ no… Bà mất lúc con mới tám tuổi, dân trong trại góp tiền nuôi con. Mỗi tuần con chỉ được ăn hai bữa cơm, thịt thì chẳng có.”
“Ngày nào con cũng thèm thịt, mùa hè phải tự bắt ve sầu, châu chấu để nướng. Có lần cậu bé hàng xóm bắt được con thỏ rừng, đó là bữa thịt ngon nhất đời con.”
Mẹ ngẩn người vài giây, rồi ôm chầm lấy tôi khóc òa:
“Hu hu hu… Mẹ thật đáng tội! Con của mẹ đã phải khổ thế nào chứ, hu hu…”
12
Tối đến, mẹ đặt mua món thỏ nướng xé cay nổi tiếng nhất thành phố. Cùng lúc đó, anh trai tôi về cùng chị dâu.
Anh tôi rất cao, nét mặt quả nhiên khá giống tôi, toát lên vẻ ôn hòa, nho nhã. Chị dâu tên Cố Uyển, tiểu thư nhà họ Cố, xinh đẹp và ăn diện tinh tế, chỉ hơi xanh xao.
“Mẹ, sao tự dưng mẹ đặt món này thế? Nhớ là Tiểu Nhã ghét nhất chuyện người ta ăn thịt thỏ mà?”
Anh vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn vừa hỏi. Mẹ tôi mắt vẫn hoe đỏ, vội kéo tay tôi giới thiệu:
“Đây là Vũ Linh. Mẹ cố ý đặt thỏ nướng cho con bé. Vũ Linh, lát ăn nhiều vào nhé!”
Anh tôi nhướn mày, lộ vẻ không đồng tình:
“Mẹ… lát nữa Thanh Nhã mà biết thì không vui đâu.”
Chị dâu khẽ kéo tay áo anh, anh đành nín lặng. Chị dâu đưa tôi một hộp quà, cười dịu dàng:
“Vũ Linh, chào mừng em về nhà. Đây là quà gặp mặt chị tặng em.”
Tôi nhận quà rồi đặt sang một bên. Một lát sau, mọi người tề tựu đông đủ, có cô giúp việc gọi Thanh Nhã xuống ăn cơm.
Mọi người vừa ngồi vào bàn, Thanh Nhã đã gắp miếng thỏ nướng xé. Anh tôi liền ho khan:
“Khụ khụ… Tiểu Nhã, đừng ăn món đó.”
“Sao thế? Cay lắm hả anh?”
Thanh Nhã ngạc nhiên nhìn anh trai. Đúng lúc này, chị dâu liếc qua, môi cong lên vẻ mỉa mai:
“Thỏ nướng của tiệm Lão Hoàng thơm thật đấy mẹ ạ. Mai mốt mẹ cứ đặt thêm vài lần.”
Thanh Nhã hét toáng, ném đũa rồi ôm miệng sửng sốt:
“Thỏ con đáng yêu thế, sao mọi người nỡ ăn thịt chúng?”
Cậu ta lập tức ôm chặt anh trai, òa khóc:
“Anh ơi, từ bé em thích thỏ nhất mà. Con thỏ Mộng Mộng chúng ta cùng làm đám tang cho nó, anh quên hết rồi sao? Sao anh lại để ‘người phụ nữ này’ đặt thỏ nướng chứ?”
Chà, nghe chừng quan hệ giữa Thanh Nhã và chị dâu không êm ấm gì cho lắm.
Thanh Nhã khóc lóc chờ cả nhà bênh. Mẹ tôi bất ngờ đập bàn cái “rầm”:
“Khóc gì mà khóc! Con không ăn thì thôi, người khác cũng không được ăn chắc? Thỏ là thú cưng của con, nhưng với người khác, nhiều năm trời đó lại là món thịt hiếm hoi duy nhất họ được ăn.”
Mắt mẹ lại đỏ hoe. Thanh Nhã buông tay đang níu anh trai, sững sờ nhìn mẹ, không dám tin:
“Mẹ, mẹ lại mắng con ư?”