Thánh Nữ Trở Về

Chương 12



Có người thét lên. Chỉ thấy vô số chuột, rết, gián, sâu bọ… đang xuất hiện bên ngoài cửa sổ, gián thì vù vù bay, chuột chạy tán loạn, côn trùng bò lúc nhúc, dồn thành từng mảng đen kịt, hết cụm này đến cụm khác chen nhau chui qua cửa sổ.

“Kim Tằm Cổ” trong người tôi lúc này đang ẩn khí, còn tôi thì cầm “Mê Hoa Cổ” trên tay. Bầy côn trùng lập tức xô tới tôi trước, bám đầy trên cánh tay. Tôi cũng la hét thất thanh.

Số còn lại bu đầy lên người các bạn. Kỳ lạ là tất cả chúng đều đồng loạt né tránh Thanh Nhã.

“A a a, tà thuật! Cậu ta dùng tà thuật kìa!”

Mọi người hoảng loạn ôm nhau, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Thanh Nhã.

Thanh Nhã cũng sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Cậu ta nằm trên sàn, đám côn trùng tự động dạt ra xung quanh, chừa một khoảng trống rộng chừng ba centimet. Nhìn như một nghi thức tà pháp quy mô lớn.

Trong lúc cấp bách, Chu Vi coi như còn tỉnh táo đôi chút. Vừa la hét vừa chạy đến mở cửa. Tôi cũng “chạy trốn” theo họ ra ngoài.

Tôi nhanh tay giấu “Mê Hoa Cổ” về túi đựng đặc chế, bọn sâu bọ liền tản đi rất nhanh. Chúng tôi chạy một mạch đến chỗ hồ Thiên Nga của trường, ngồi thở hồng hộc.

“Tôi bảo rồi mà, các cậu không tin. Thanh Nhã biết tà thuật, đáng sợ thật.”

Chu Vi sợ tái người:

“Giờ phải làm sao? Chúng mình bị dính tà thuật của cậu ta rồi, có chết không?”

Tôi lắc đầu:

“Công lực cậu ta chưa ghê gớm. Vừa rồi dồn sức như thế, ít nhất một năm tới sẽ không sử dụng tà thuật nổi. Còn mấy việc trước đây, các cậu đến chùa xin bùa, uống nước phép là được. Nhưng phải cẩn thận, biết đâu Thanh Nhã sẽ hạ trùng vào đồ ăn của các cậu, sau này trông chừng kẻo lại trúng tà!”

“Ọe… mấy con côn trùng đó kinh quá!”

“Hoa Vũ Linh, bọn mình đối xử tệ với cậu như thế, vậy mà cậu vẫn giúp. Xin lỗi cậu nhé.”

Mọi người nhìn tôi, mặt tràn đầy áy náy, cúi gằm.

Tôi chỉ mỉm cười khiêm tốn, lại âm thầm giấu kín công lao.

17

Trên đường quay lại lớp, tôi bị Kỷ Khang gọi giật lại.

“Hoa Vũ Linh.”

Cậu ta bước đến trước mặt tôi, dáng người cao ráo hơi cúi xuống, nhướng mày:

“Vừa nãy tôi thấy hết rồi. Nói đi, cậu dùng gì để bịt miệng tớ?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Tôi hừ lạnh, quay đầu bỏ đi. Kỷ Khang cứ bám theo mãi chẳng buông.

Nhà họ Kỷ giàu vượt xa các bạn trong lớp, hơn nữa còn là nhà tài trợ lớn cho trường. Kỷ Khang lại đẹp trai, luôn thu hút ánh nhìn. Giờ cậu ấy cứ lẽo đẽo sau tôi, thế là dần dần rộ lên lời đồn rằng cậu đang theo đuổi tôi.

Giang Thanh Nhã ngồi không yên:

“Vi Vi, mọi người đều đồn Kỷ Khang thích Hoa Vũ Linh. Cậu thấy sao?”

Chu Vi vốn thầm thương Kỷ Khang. Trước đây, vì tưởng Kỷ Khang thích Thanh Nhã, cô ấy liền nhường bước. Nhưng nếu là người khác thì chưa chắc. Thanh Nhã định lấy Chu Vi làm “vũ khí” công kích tôi.

Nào ngờ, Chu Vi chỉ liếc nhìn Thanh Nhã với vẻ chán ghét, rồi lùi ra sau một bước:

“Cậu đứng xa tớ ra.”

Nói rồi quay lưng bỏ đi, để mặc Thanh Nhã đứng đơ tại chỗ, ấm ức đến đỏ hoe mắt.